Aug 4, 2013

Giác quan thứ bảy - Chương 3: Lon Cola kỳ quái


Buổi tối ba ngày trước, xong giờ học trên lớp, cổ họng Toái Hoa Tiểu Ngạc như bốc khói, chạy một mạch về ký túc xá, chỉ hận không thể lập tức kề đầu vào vòi nước, uống hết cả một thùng.

Phạn Phạn và Quý Chi Mạt vẫn chưa về.

Vừa định đi rót nước, cô lại liếc thấy trên bệ cửa sổ có một lon coca cola. Cô bước tới, cầm nó lên sờ nhẹ, cảm giác khá lạnh, nhất định là vừa lấy trong tủ lạnh đem ra.

Trong phòng không có tủ lạnh.

Lon nước này là của ai đem đến?

Toái Hoa Tiểu Ngạc bước ra cửa, nhìn một vòng, không thấy một bóng người. Từ nhỏ đến lớn, nói đến các loại nước giải khát, cô thích nhất là uống cola. Cô bật nắp lon cola, uống ừng ực, sau đó, đem cái lon rỗng ném vào thùng rác.

Sau đó, Phạn Phạn và Quý Chi Mạt quay về. Hôm nay, đầu của Quý Chi Mạt đội một chiếc nón rộng vành.

Toái Hoa Tiểu Ngạc muốn hỏi hai người, lon cola vừa rồi cô uống là của ai, nhưng rồi cuối cùng lại im lặng. Nếu hai cô gái kia không hỏi, cứ coi như vớ được món hời, tại sao lại phải bật mí ra.

Phạn Phạn rất tinh mắt, cô nhìn thấy lon cola trong thùng rác, hỏi: “Tiểu Ngạc, cậu mua cola sao?”

Lúc này Toái Hoa Tiểu Ngạc mới nói: “Không phải tớ mua, nó để sẵn trên bệ cửa sổ đấy”.

Nói đến đây, cô nhìn Quý Chi Mạt: “Của cậu à?”

Quý Chi Mạt lắc đầu, cầm chậu nước bước ra ngoài rửa mặt.

Toái Hoa Tiểu Ngạc lẩm bẩm một câu: “Kỳ lạ thật!”

Phạn Phạn nói: “Có phải là nam sinh nào tặng cậu không? Nam sinh ở trường này rất tình cảm, hôm trước tớ đi học gặp một người, cậu ta đi ngang tớ, vẫn liếc mắt cười với tớ…” Cô lại bắt đầu ba hoa, nói rằng đến trung học đệ nhất cấp, cũng có nhiều nam sinh nhìn cô nháy mắt cười… Thấy Toái Hoa Tiểu Ngạc chẳng có hứng thú gì, sau cùng Phạn Phạn im bặt, hỏi: “Cửa phòng không khóa à? Các cậu nên cẩn thận, lúc chị họ của tớ học ở đây, phòng của họ bị ném đồ vào, không phải tiền, mà là…”

Toái Hoa Tiểu Ngạc ngắt lời cô: “Có khóa.”

Phạn Phạn nói: “Khóa thì làm sao có người vào được?”

Toái Hoa Tiểu Ngạc trả lời: “Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai?”

Phạn Phạn đi tới trước cửa sổ, bất ngờ kêu lên: “Cửa sổ không khóa! Trời ạ, không khóa cửa sổ còn hơn không khóa cửa! Từ cửa đi vào là quân tử, leo cửa sổ vào mới là tiểu nhân, các cậu hiểu chưa?”

Phạn Phạn có thói quen, dù trước mặt chỉ có một người cũng đều dùng danh từ “các cậu” mà xưng hô, nhất là vào lúc đang giảng đạo lý. Cô cảm thấy người khác hoàn toàn không ngang hàng với mình.

Toái Hoa Tiểu Ngạc cũng đi tới trước cửa sổ nhìn thử, quả thật là không có khóa.

Xem ra, người để lon cola là nhảy vào từ cửa sổ.

Phạn Phạn lại hỏi Toái Hoa Tiểu Ngạc: “Cậu uống rồi à?”

Toái Hoa Tiểu Ngạc gật đầu.

Phạn Phạn nói: “Cậu ngốc thật! Tớ vừa xem qua một báo cáo, nói rằng có cô gái kia, ở trạm xe lửa uống nước từ người lạ đưa, kết quả là…”

Vừa nói đến đây, Toái Hoa Tiểu Ngạc thật sự có hơi sợ, ngoài miệng lại nói: “Không hề gì, mạng tớ lớn lắm”

Phạn Phạn nói: “Đừng nên xem thường, lần sau nếu nhìn thấy đồ để ở cửa, bất cứ giá nào cũng nên cảnh giác!”

Toái Hoa Tiểu Ngạc nhỏ giọng nói: “Không sợ có chuyện, chỉ sợ không xảy ra chuyện gì.”

Phạn Phạn hỏi: “Cậu nói gì?”

Toái Hoa Tiểu Ngạc lắc đầu: “Không có gì”

Sau khi Phạn Phạn đi rửa mặt, Toái Hoa Tiểu Ngạc đi đến thùng rác, nhặt lon cola đó lên, đặt trên đầu tủ trước giường mình. Cô ngồi trên giường nhìn đó, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an.

Lúc còn rất nhỏ, cha cô từng nói: “Vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc lấy đồ của người khác, chỉ có hại cho con”

Sau khi lớn lên, Toái Hoa Tiểu Ngạc cảm thấy, đối với một đứa bé, lời dạy này quả thật chính xác, nhưng đối với một người trưởng thành, lại có vẻ ngu ngốc và dối trá. Đồ vật trước mặt thì chỉ có ba chữ là nói lên tất cả, nếu không phải là “chiếm”, chính là “nhặt”, còn không thì là “vơ vét”, chứ không còn gì khác.

Trước cửa chính của trường học có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, chỉ có ở đó mới có thể mua được Cola. Dựa trên nhiệt độ của lon cola đó, có thể thấy nó nhất định là vừa mới được mua.

Toái Hoa Tiểu Ngạc đứng dậy đi khỏi phòng, cô muốn hỏi rõ ràng một chút.

Trường học Phất Lâm không có gì giải trí, mọi người chỉ có ba việc: học, ăn cơm, ngủ. Lạ lùng nhất là, nơi này cũng không có bất kỳ sân thể thao hay công trình nào khác, tựa hồ như đất đai bị cây cỏ chiếm đóng. Sau khi tan lớp buổi tối, toàn bộ học sinh đều quay về phòng, ngay cả chuyện phiếm cũng không màng, chứa đầy không khí trầm uất. Vì vậy, những tàng cây đó đều vươn cành ra tới giữa đường.

Toái Hoa Tiểu Ngạc đi giữa hai hàng cây, thỉnh thoảng liếc nhìn hai bên một chút. Cô không sợ phía sau mỗi gốc cây kia đều có người nấp, chỉ e rằng phía sau hàng cây rậm rạp như vậy chỉ ẩn nấp duy nhất một người.

Khu ký túc xá nằm tận cùng bên trong trường học, đi đến cổng chính cũng mất ít nhất mười phút Tiếng bước chân của cô rất mạnh: xịch, xịch, xịch, xịch, xịch… Bóng tối ẩn nấp giữa đám cỏ hoang, đám cỏ hoang ẩn trong bóng tối.

Chẳng lẽ lon cola kia thật là của nam sinh nào tặng cô sao?

Cô vào trường học Phất Lâm mộ tuần, cũng không thấy nam sinh nào hướng mắt nhìn mình cả, bọn họ đều giống như đeo mắt kính, chỉ nhìn chằm chằm dưới chân. Cô hy vọng như vậy. Kể từ khi trong mắt cô xuất hiện Hán Ca, tình yêu nhạt nhòa trong ảo tưởng cũng biến thành bức tranh chạm khắc hai màu đen trắng.

Hán Ca.

Vừa nghĩ tới Hán Ca, tựa như có vô số pháo hoa nở rộ giữa màn đêm đen tối, trong lòng Toái Hoa Tiểu Ngạc nhất thời tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Mẹ của Toái Hoa Tiểu Ngạc thì ra là nhạc công kéo đàn của một nhạc đoàn, sau đó nhạc đoàn giải tán, bà dạy kèm âm nhạc ở nhà. Bà với Hán Ca là bạn học chung lớp trung học đệ nhị cấp, hiện giờ Hán Ca làm chủ một cửa hiệu 6S, ông ta nhỏ hơn mẹ cô một tuổi, năm nay 39. Ngày Toái Hoa Tiểu Ngạc có kết quả thi tốt nghiệp trung học, cô không muốn thi lại, mẹ cô không đồng ý, bà khuyên con gái nên tiếp tục học. Cô không để ý đến lời mẹ mình nói, tự ý bỏ nhà đi tìm việc làm. Trời nắng chang chang, cô chạy khắp mấy công ty, chỗ nào cũng gặp phải khó khăn. Có một ông chủ công ty mỹ phẩm dường như có ý thuê cô, chỉ là, vào buổi phỏng vấn, Toái Hoa Tiểu Ngạc nhìn thấy dưới hạ bộ ông ta căng lên chẳng khác nào một túp lều nhỏ, cô vội vàng kiếm cớ bỏ đi. Cuối cùng, cô xin vào làm thợ gội đầu cho tiệm uốn tóc. Từ nhỏ đến lớn, cô được cha cưng chiều nâng niu, không chịu nổi cực khổ, chỉ có mấy ngày đã xin nghỉ việc. Tối hôm đó, mẹ cô than thở, nói: “Con có ý rèn luyện bên ngoài xã hội, cũng là chuyện tốt.
Bữa nào mẹ sẽ dẫn con đi gặp người bạn học cũ, để xem chỗ của anh ta có cơ hội việc làm không. Chuyện đi học của con, mẹ sẽ từ từ nghĩ cách”

Hôm đó, Toái Hoa Tiểu Ngạc đi theo mẹ mình đến cửa hàng 6S của Hán Ca.

Không hiểu vì sao, lần đầu tiên Toái Hoa Tiểu Ngạc nhìn thấy Hán Ca đã hết sức khẩn trương. Lúc đó, ông ta mặc bộ Âu phục màu đất, bên ngực trái lộ ra một góc khăn tay màu lam đậm, tương hợp với màu cà vạt. Mái tóc dài, hơi xoăn tự nhiên, ngọn gió thổi qua bên ngoài phòng khiến cho mái tóc đẹp lay lay mái tóc.Ông ta có ngũ quan tuấn tú, trên khóe môi lúc nào cũng treo một nụ cười vừa có vẻ trêu đùa, vừa vui thích. Toái Hoa Tiểu Ngạc không dám nhìn vào mắt ông ta, đó là một đôi mắt đầy thu hút, nhỏ dài, rèm mi dầy cong khiến cho tất cả phụ nữ đều hâm mộ.

Nói đến đây, ông ta ra dáng rất chuyên nghiệp, rất chín chắn, nhưng Toái Hoa Tiểu Ngạc ngửi được từ trên người ông ta một làn hơi hoang dã kỳ quái. Thật sự đó là mùi vị gì kia chứ? Nói ra thì thấy rất hoang đường, đó là mùi của nông trường, là mùi của cỏ cây, là mùi của ngựa.

Sau đó, Toái Hoa Tiểu Ngạc lén lút điều tra, rốt cuộc đã thăm dò được ông ta từng là một nam nhân cực độ phong lưu, đã từng lên giường với nhiều cô gái, nhưng không bao giờ chịu trách nhiệm, bất luận là với ai, tuyệt đối không có lần thứ hai. Chỉ là ông ta rất thẳng thắn, lần nào cũng nói ra những lời thô tục trước. Dù là vậy, vẫn có rất nhiều cô gái nguyện ý đến gần ông, thưởng thức ông, giống như động vật giống cái tự nhiên tình nguyện hiến thân vô điều kiện với động vật giống đực có vẻ ngoài đẹp đẽ. Có thể trong lòng cũng có cảm giác khiêu chiến, tự hỏi có thể hay không đem người đàn ông này nhốt lại hoàn toàn, trói buộc vào cuộc sống hôn nhân. Nhưng điều trái ngược là ông ta rất nhát gan, buổi tối đi ngủ nhất định phải mở đèn – quan trọng, không phải đèn ngủ, mà là đèn trần, thật sáng! Ông ta sợ ma.

Sau khi Toái Hoa Tiểu Ngạc được mẹ giới thiệu cho người đàn ông đại phong lưu này, ông ta đưa tay ra, vỗ nhè nhẹ trên đỉnh đầu Toái Hoa Tiểu Ngạc, nói: “Cô nương này có dáng dấp thật khôi ngô”

Toái Hoa Tiểu Ngạc bị một phen choáng váng. Cô không hề nghĩ tới, từ trong cơ thể phát ra mùi vị hoang dã của Hán Ca kia, lại mang theo một ma lực to lớn đến vậy, cô tin rằng, mùi vị này vượt qua xa mùi nước hoa của nam nhân khiến phụ nữ luôn cảm thấy kích thích.

Mùi vị đó đặc biệt tựa hồ như mùi thuốc lá, có chút giống với mùi của cha cô. Toái Hoa Tiểu Ngạc nhất thời mang một loại cảm giác hư ảo – toát ra bốn phía chung quanh.

Sau này nhớ đến, Toái Hoa Tiểu Ngạc không nhịn được cười, đổi lại là người khác có lẽ sẽ nói: Cô bé này dáng dấp thật xinh đẹp”. Ông ta lại dùng những từ ngữ cổ xưa: cô nương rồi lại khôi ngô.

Mẹ nói: “Hán Ca, có thể tìm cho con bé một công việc không? Như đứng bán hàng gì đó”

Hán Ca trả lời: “Không thành vấn đề. Nhưng làm nhân viên bán hàng cực lắm, để con bé làm phụ tá cho tôi đi”

Mẹ nói: “Đừng ăn nói lung tung, tôi nghiêm túc đấy”

Hán Ca đáp lại: “Tôi cũng nghiêm túc”

Hán Ca liếc nhìn Toái Hoa Tiểu Ngạc, cười: “Được không, chú cho cháu làm trợ lý, cháu học một chút sẽ biết”

Toái Hoa Tiểu Ngạc lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt ông ta, cũng cười, nói: “Được, ký hợp đồng ngay đi”

Tính ra, đã một tháng trời Toái Hoa Tiểu Ngạc không gặp ông ta.

Đã đến cửa hàng tạp hóa.

Ông chủ là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, dáng dấp khá lùn, ngũ quan thiếu cân đối. Nhìn thì có vẻ giống như người xấu, thật ra lại là một người rất tốt.

Toái Hoa Tiểu Ngạc bước vào cửa hàng tạp hóa, ông chủ trong quầy đứng dậy, cười hỏi: “Cháu cần gì?”

Toái Hoa Tiểu Ngạc nói: “Cho cháu hỏi, hôm nay có ai đến mua Cola không? Loại lon 500ml đấy ạ”

Ông chủ nói: “Có đấy”

Toái Hoa Tiểu Ngạc vội vàng hỏi: “Lúc nào ạ?”

Ông chủ trả lời: “Từ nửa tiếng trước có một người tới, mua hai lon”

Toái Hoa Tiểu Ngạc lại hỏi: “Là người thế nào ạ?”

Ông chủ đáp: “Là thanh niên, cao ráo lắm, đi đứng hơi vội vàng. Là nhân viên trong trường học”

Toái Hoa Tiểu Ngạc lẩm bẩm: “Người cao ráo…” Cô đột nhiên hỏi: “Anh ta mua Coca Cola sao ạ?”

Ông chủ lắc đầu: “Không, là Pepsi Cola”

Toái Hoa Tiểu Ngạc lại hỏi: “Vậy có ai đã mua Coca Cola không ạ?”

Ông chủ nói: “Coca Cola hôm qua đã bán hết rồi, chỉ còn lại Pepsi Cola. Ngày mai tôi mới vào thành phố nhập hàng”

Toái Hoa Tiểu Ngạc ngẩng người, nói: “Dạ, vậy cám ơn chú”. Sau đó cô bỏ ra ngoài.

Lon Cola này không phải mua từ cửa hàng tạp hóa.

Vậy ở đâu lại có tủ lạnh cơ chứ?

Nhà ăn?

Toái Hoa Tiểu Ngạc không quen biết những người ở nhà ăn, chỉ nhớ người múc thức ăn có dáng dấp mập mạp. Một hôm nọ, Toái Hoa Tiểu Ngạc mua một phần gà viên nấm đông cô, lật tới lật lui, chẳng có miếng thịt nào, cô rất tức giận, cùng anh ta tranh luận. Nếu như có cơ hội, Toái Hoa Tiểu Ngạc rất muốn bỏ thuốc vào thức ăn của anh ta, ít nhất để anh ta trên nôn dưới tiêu chảy. Nhưng bất quá cũng chỉ là trong suy nghĩ mà tôi, cô cũng chưa từng hành  động. Nhưng không biết vô tình hay cố ý mà cô nhớ rõ, anh ta sử dụng cái tô gốm màu xanh trắng.

Chẳng lẽ lon Cola là của anh ta đem tới?

Toái Hoa Tiểu Ngạc sờ sờ bụng, không có gì bất thường.

Không có gì bất thường mới là bất thường lớn nhất.