Jun 9, 2013

[Review] "Ký Ức Độc Quyền" – Ngọt ngào hương hoa hồng Bulgaria




“Nếu có em kề bên

           Chỉ ngưỡng mộ uyên ương

                 Không ngưỡng mộ thần tiên”

Ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng – giống như chất men không quá nồng vẫn đủ thấm vào tim, thật lâu, cảm giác say khướt bồng bềnh vẫn chưa trôi đi mất. Đó chính là những gì “Ký Ức Độc Quyền” đem lại cho tôi sau khi buông sách xuống. Ở giữa thời gian bề bộn của công việc, tôi chỉ cầm “Ký Ức Độc Quyền” lên để xem thử qua loa, nhưng không ngờ câu chuyện lại níu kéo chân mình đến vậy. Chỉ trong vòng một đêm, tôi đọc hết từ đầu đến cuối và đọc lại lần thứ hai chỉ cách một ngày sau đó, thật lạ, truyện không có nội dung nặng nề, không có nhiều kịch tính, nhưng vẫn đủ sức thu hút người đọc đi theo đoạn đường tình cảm xuất phát từ tình thầy trò giữa Mộ Thừa Hòa và Tiết Đồng.

“Ký Ức Độc Quyền” là câu chuyện tình yêu giữa một thầy giáo trẻ bị khiếm thính Mộ Thừa Hòa và cô học trò nhỏ, lớp trưởng môn tiếng Nga Tiết Đồng. Ấn tượng đầu tiên của Tiết Đồng với Mộ Thừa Hòa chỉ là cảm giác vừa ghét vừa sợ vì bị thầy giáo hiểu lầm là quay bài trong kỳ thi, hơn nữa trong mắt Tiết Đồng, người đàn ông đẹp trai nhất trên đời chỉ có người cha quá cố. Trải qua thời gian ngắn gần gũi nhau trong tình thầy trò, không biết từ lúc nào Tiết Đồng đã thầm yêu Mộ Thừa Hòa – nhất là  khi cô biết anh ưu việt đến mức nào, nhưng đối diện trước sự lạnh lùng như có như không của Mộ Thừa Hòa, Tiết Đồng cảm thấy mình quá nhỏ bé, cô không đủ tự tin và không dám hy vọng vào mối tình xa vời đó.

Năm tháng qua đi, Tiết Đồng cũng tốt nghiệp, rời xa ngôi trường cũ; cả hai giữ liên lạc với nhau không thường xuyên nhưng lần gặp gỡ nào cũng lưu lại trong lòng Tiết Đồng ký ức khó quên. Rồi Tiết Đồng nhận lời làm bạn gái Lưu Khải – anh bạn học cùng trường lúc trước, “làm bạn gái” không có nghĩa là thật sự yêu đối phương, cô muốn nhờ Lưu Khải làm liều thuốc cắt đứt cơn say của mình với Mộ Thừa Hòa. Cuối cùng, Mộ Thừa Hòa và Tiết Đồng cũng gặp lại nhau, vì lo lắng cho sự an toàn của Tiết Đồng khi phải sống một mình trong căn nhà thuê đơn lẻ, Mộ Thừa Hòa đưa cô về nhà mình ở. Trải qua nhiều biến cố, khi đối mặt với đau buồn, mất mát, lúc nào Mộ Thừa Hòa cũng ở cạnh Tiết Đồng, an ủi cô, động viên cô, yêu thương cô, làm chỗ dựa cho cô trong cuộc sống; đến lúc này Tiết Đồng mới hiểu Mộ Thừa Hòa cũng có tình cảm với cô. 



Cốt truyện của “Ký Ức Độc Quyền” cũng như văn chương của tác giả Mộc Phù Sinh vậy, không hiểu sao tôi liên tưởng quyển sách này cũng như một đám mây nhỏ, có ấm áp, có bồng bềnh; cứ thế mà đi tới. Tình cảm Mộ Thừa Hòa dành cho Tiết Đồng không gượng ép mà đầy đủ lý do, làm sao không yêu được cô gái nhỏ mong manh, giữa trời tuyết giá rét lại bất chấp đôi tay cóng mà mò tìm kính sát tròng cho anh được; làm sao có thể không yêu cô gái ấy – cũng như anh, có một nỗi đau nhưng vẫn mạnh mẽ đứng lên. Cả Tiết Đồng lẫn Mộ Thừa Hòa, tình cảm họ dành cho nhau ngoài tình yêu còn có sức mạnh của gia đình, vì đó là thứ cả hai đều thiếu thốn. Nếu Mộ Thừa Hòa gần như trầm cảm vì cái chết quá khủng khiếp của cha mình thì Tiết Đồng cũng vậy, người cha cô yêu thương nhất không còn ở bên cô. Mẹ Tiết Đồng thương con gái, nhưng cách biểu hiện tình cảm của bà không dịu dàng mà cứng cỏi như nghề nghiệp và tính cách của bà; mẹ Mộ Thừa Hòa còn đó nhưng cũng có gia đình riêng, có sự nghiệp vẻ vang phải duy trì. Hai con người cô đơn đó, như một định mệnh, đã dần dần bước về phía có nhau. Chuyện tình của hai người êm dịu, không sóng gió, không có sự phản đối của gia đình, không sự cản trở của kẻ thứ ba; chỉ là những giận hờn vu vơ làm gia vị cho thêm nồng đượm nhưng vẫn khiến người xem không thể rời mắt khỏi trang sách nhỏ. Không có cảnh “H” nào, những nụ hôn dù nồng cháy vẫn ở mức độ vừa phải, chân thật được Mộc Phù Sinh diễn tả rất lãng mạn, đáng yêu. “Ký Ức Độc Quyền” là quyển sáng xứng đáng được đề cử nếu bạn cần tìm một quyển ngôn tình mềm mại, “sạch sẽ”.

Tình yêu của Mộ Thừa Hòa dành cho Tiết Đồng cũng giống như cách anh gọi tên cô: Po3a – Hoa Hồng Bulgari trong tiếng Nga.
Đó là mối tình đầu.
Đó là yêu nụ cười rạng rỡ của em.

"Trên đời này thứ sâu hơn biển cả chính là lòng người. Có lúc mỉm cười đấy nhưng không có nghĩa là không đau khổ, không tuyệt vọng"

 

  Tác giả: Mộc Phù Sinh
  Dịch giả: Nguyễn Thu Phương.
  NXB Thời Đại.
  Tủ sách: Văn học Amun
   Giá bìa: 126.000đ
  "...Có hay không một người trong cuộc sống của bạn... mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, từng câu nói của người ấy cũng đặc biệt đến thế, khiến trái tim bạn si mê..
Người ấy từng là thầy giáo của bạn..
Người ấy từng là thần tượng của bạn....
Và người ấy cũng là thần tượng của rất nhiều người...
Rồi bỗng một ngày, người ấy trở thành người đàn ông của cuộc đời bạn.
Êm đềm, dịu dàng như nước, như ngọc..."

1 comment: