Jun 20, 2013

Giác Quan Thứ Bảy (Chu Đức Đông) - Chương 2: Mái tóc dài dị thường






Mặt trời chìm vào trong chiếc túi màn đêm.

Sau khi tan học buổi tối, mọi người đều quay về phòng ngủ lên mạng, chỉ có một mình Toái Hoa Tiểu Ngạc đi bộ trong trường học. Đang mùa xuân, hương thơm của đủ loại hoa tỏa ra ngan ngát, chỉ là, lúc này Toái Hoa Tiểu Ngạc không hề nhìn thấy sự hiển hiện của các mùi hương ấy.

Đêm không trăng, gió lớn.

Gió vốn là thứ không thể nhìn thấy, nhưng bụi cát lộ ra hình thái, nền đất bay tới bay lui, nhìn có gì đó thật ma quái. Đường xi măng lồi lõm eo hẹp, một con trùng 64 chân vội vã bò qua. Đèn đường treo trên cao, cách nhau rất xa, khiến bóng cô dọi xuống đường trở nên rất rất dài, một lúc sau lại trở thành vô cùng ngắn, bóng người lơ lơ lửng lửng.

Ngôi trường này đã quá cũ, những dãy nhà đều xây bằng gạch màu xanh. Trên bức tường cao hơn đầu người, khắc đầy tên chằng chịt, khẳng định do học sinh khóa trước làm. Có mấy cái tên khắc trên cao, có lẽ là do học sinh nam leo lên khắc, không biết sao họ có thể làm việc này. Bây giờ, mấy cái tên đó lại ẩn nấp trong bóng tối.

Nếu như một chỗ nào có vấn đề, dù bạn không thấy điều gì bất thường, không nghe được thanh âm gì kỳ lạ, nhưng bạn vẫn ít nhiều cảm giác được sự bất thường kia.

Đó chính là giác quan thứ sáu nằm ngoài thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác.

Ai ai cũng có giác quan thứ sáu, hơn nữa là vào lúc ở một mình. Khi yên tĩnh, nó như hai xúc tu vô hình, xoay vòng quanh cuộc sống của bạn một cách đầy thận trọng, bắt sóng cảm giác nguy hiểm.

Đúng vậy, Toái Hoa Tiểu Ngạc có cảm giác trường học Phất Lâm này thực sự có vấn đề.

Nhưng suy cho cùng, vấn đề đó là gì chứ?

Cô không nói được.

Giác quan thứ sáu chẳng qua chỉ báo động cho cô, tiếp theo, cô phải dùng lý tính để thăm dò dấu vết.
Đồng phục học sinh sao?

Toái Hoa Tiểu Ngạc cúi đầu nhìn tà áo trên thân trước của mình.

Đồng phục học sinh của trường Phất Lâm là hai màu xanh trắng, nhìn rất giống trang phục của bệnh nhân, hơn nữa còn là đồ cũ. Hôm tựu trường, lúc Toái Hoa Tiểu Ngạc mặc bộ đồng phục này vào, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Có thể thấy, bộ đồng phục này đã giặt đi giặt lại nhiều lần, màu trắng có nhuốm chút xanh, màu xanh lại trở nên trắng bệch, không biết có bao nhiêu học sinh đã từng mặc qua nó.

Có một buổi tối, trước lúc ngủ Toái Hoa Tiểu Ngạc xếp đồng phục học sinh lại, đặt ở đầu giường. Phòng cô ở tổng cộng có ba người – cô, Phạn Phạn và Quý Chi Mạt. Khi đó, hai cô gái kia đều không có mặt trong phòng. Vào nửa đêm, Toái Hoa Tiểu Ngạc vào nhà vệ sinh, phát hiện bộ đồng phục học sinh của cô bay phấp phới giữa không trung, đường đường chính chính máng lên móc áo, chậm rãi vòng tới vòng lui. Lúc đó cô sợ mất cả hồn. Sáng sớm hôm sau, Phạn Phạn cho cô biết, lúc cô ấy trở về phòng, Toái Hoa Tiểu Ngạc đã ngủ thiếp đi, cô nhìn thấy đồng phục học sinh của Toái Hoa Tiểu Ngạc ướt dầm dề, đã giúp treo lên trên vách. Toái Hoa Tiểu Ngạc vô cùng nghi ngờ, ai đã làm ướt bộ đồng phục của cô đây? Quý Chi Mạt nói, cô ấy quay về sớm hơn Phạn Phạn, sau khi rửa mặt đã đem thau nước hất ra ngoài cửa sổ, có thể làm văng lên đồng phục của Toái Hoa Tiểu Ngạc.

Bất kể nói thế nào, tóm lại chuyện này đều do con người gây ra.

Toái Hoa Tiểu Ngạc tiếp tục suy nghĩ, suy cho cùng vấn đề nằm ở chỗ nào?

Quy chế sao?

Trên cơ bản, lớp học ban đêm bắt đầu buổi chiều, ban ngày có thể tự do hoạt động, nhưng ở đây thì không được, vì chế độ cấm túc nghiêm ngặt. Ngày đầu tiên Toái Hoa Tiểu Ngạc nhập học, vị hiệu trưởng mập mạp nói mấy câu giáo huấn học sinh mới, ông nói, vì tăng cường sự quản lý của trường, trong năm học này, học sinh năm nhất không được tùy tiện ra ngoài; sang năm thứ hai, học sinh cũng không được tùy tiện ra ngoài, đến năm thứ ba, cũng không được tùy tiện ra ngoài mà không xin phép – nếu như có chuyện cần ra ngoài, nhất định phải có giấy đồng ý từ phòng giáo vụ.

Nếu như lấy số tuần làm đơn vị để chế định quy tắc này, còn thấy thật sự có lý, nhưng trường này lại lấy đơn vị là mỗi năm.

Tối hôm đó, Toái Hoa Tiểu Ngạc nghiêm túc suy nghĩ về quy định này, hy vọng tìm ra cơ hội chuyển biến, nghĩ đến nát óc, cô bất giác bật cười khì một tiếng – trong quy định này có ẩn giấu một âm mưu! Mặc dù có vẻ rất thiển cận, cũng rất dễ bị coi thường, ít nhất Phạn Phạn và Quý Chi Mạt đều không nhận ra được – năm thứ nhất này không được tùy tiện ra ngoài, sang năm thứ hai cũng không được tùy tiện ra ngoài, năm thứ ba sau đó cũng không thể tùy tiện ra ngoài, mà năm nay Toái Hoa Tiểu Ngạc học năm nhất, sang năm là năm hai, năm sau nữa là năm ba! Chính là nói, trong vòng ba năm, cô cũng không thể tùy tiện ra ngoài!

Trường học này, rõ ràng là một nhà giam.

Cô đem chuyện này nói với Phạn Phạn và Quý Chi Mạt, cả hai đều trợn mắt, sau đó Phạn Phạn nổi xung thiên, lên tiếng mắng nhiếc, nội dung câu chuyện cứ đảo đi đảo lại, dần dần cảm thấy không có ý nghĩa gì, rốt cuộc không nói nữa, vội vàng lãng sang chuyện khác.
Thật vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện không hợp lý, lúc mới đầu bạn còn sợ hãi, tức giận, bạn nổi xung thiên mắng nhiếc ầm trời, nhưng vẫn không thể thay đổi được, cuối cùng nhìn qua nhìn lại, mọi người đều thích ứng, đều vội vã bỏ qua, bạn cũng liền phục tùng theo.

Toái Hoa Tiểu Ngạc không có vấn đề.

Cô đến Thừa Châu hai năm, vì tính cách cô độc, dường như chẳng có lấy người bạn nào. Trong thành phố nhỏ này, cô cũng chẳng có người thân – cô nhất mực không cảm thấy giữa mình và mẹ có bất kỳ sợi dây thâm tình nào cả. Nếu vậy, ở trong hay ngoài trường thì chẳng có gì khác biệt.

Phạn Phạn và Quý Chi Mạt thì có gì kỳ lạ?

Giường của Toái Hoa Tiểu Ngạc và Quý Chi Mạt dựa vào cửa sổ, giường của Phạn Phạn xoay lưng vào cửa chính.

Quý Chi Mạt rất nhỏ bé, gầy guộc, nhìn ước chừng không quá 35 kí, tóc đặc biệt dài, rũ xuống đến tận gót chân. Đầu chính là thổ nhưỡng của tóc, tóc quá dài, nhìn chung khiến cho người ta cảm giác đầu cũng có vấn đề.

Quý Chi Mạt có rất nhiều nón, sắp hẳn vào trong một rương to. Mặc dù Toái Hoa Tiểu Ngạc và Phạn Phạn cũng thích đội nón, nhưng luôn có khi tháo xuống, Quý Chi Mạt ngược lại, trừ khi đổi nón khác, cô rất ít khi tháo nón ra, giống như mái tóc dài kia từ chiếc nón mà sinh ra vậy.

Hơn nữa, cô gái này đặc biệt kiệm lời. Lúc ba người mới nhận phòng, cũng là Phạn Phạn giới thiệu với Toái Hoa Tiểu Ngạc về Quý Chi Mạt. Khi vừa quen nhau, cô ta không nói bất cứ câu nào, đến khi quen thuộc vẫn còn hiếm khi nói chuyện.

Có lần, Toái Hoa Tiểu Ngạc nằm trên giường lên mạng, tình cờ ngẩng đầu lên, thấy Quý Chi Mạt đang ngồi ở giường đối diện len lén quan sát cô, lúc đó đầu cô ấy đội chiếc nón lưỡi trai màu đỏ, tóc từ hai bên xõa xuống bờ vai, trải ra khắp giường. Toái Hoa Tiểu Ngạc có cảm giác lạnh khắp toàn thân. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Quý Chi Mạt cũng chẳng giải thích câu nào, từ từ hướng mắt về nơi khác, tiếp tục chơi iPad. 
Ánh mắt của cô ta quá sâu, giống như miệng giếng sâu không đáy, sau khi rời đi, liền biến thành một màn sương phủ trên miệng giếng.

Phạn Phạn thì ngược lại, dáng dấp cô rất cao to, là người hay nói, lúc cần thiết có thể nói đến đỏ mặt tía tai, giống như chiếc xe khó lòng thắng lại. Cô thường bắt đầu nói từ đề tài A, kết quả đi vòng qua B, lại vòng tới C… Cuối cùng thì thẳng hướng vòng tới Z, lúc này cô đã quên hẳn đề tài A lúc ban đầu. Cô gái này làm việc gì cũng hấp tấp, thậm chí có một ít năng lực tổ chức, nghe nói khi học cấp hai, cô đã từng làm Phó chủ tịch hội học sinh của trường.

Điều kinh khủng nhất là mỗi đêm sau khi chìm vào giấc ngủ, Phạn Phạn vô cùng yên tĩnh, ngủ say như chế. Quý Chi Mạt lại rất ồn ào, đứng lên nói từng câu từng câu như kẻ mộng du. Một đêm nọ, Toái Hoa Tiểu Ngạc mất ngủ, cô bị buộc phải nghe những câu nói trong mơ của Quý Chi Mạt, nghe mấy câu, trên người liền có cảm giác nổi da gà, mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng cô có cảm giác Quý Chi Mạt đều nói lại những gì Phạn Phạn ban ngày đã nói…

Tầng trên có gì bất thường ư?

Có một buổi tối, Toái Hoa Tiểu Ngạc chợt nhận ra một vấn đề, cho đến giờ cô chưa từng nghe qua tiếng bước chân ở tầng trên. Lầu hai là phòng của nam sinh, chẳng lẽ họ chưa bao giờ đi tới đi lui? Hồi Toái Hoa Tiểu Ngạc còn ở nhà tập thể tại Giai Mộc Tư, thanh âm trên lầu lúc nào cũng rất lớn, không phải là tiếng kéo bàn ghế ồn ào thì là tiếng cụp cụp của giày cao gót.

Có thể nào căn phòng trên lầu lại bỏ trống không?

Tối hôm sau, mọi người đều vào phòng học, Toái Hoa Tiểu Ngạc một mình chạy về phòng.

Phòng của cô là 109, cô leo lên tầng hai, đi tới cửa phòng 209. Trên cửa có một tấm thủy tinh hình vuông, phía trong tối đen. Toái Hoa Tiểu Ngạc dùng hai tay che ánh sáng hai bên mắt, cố gắng nhìn vào bên trong, cửa liền mở ra một chút, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cửa không có khóa. Cô nhìn lại về hướng hành lang, không thấy ai, liền mở cửa đi vào nhẹ nhàng, đưa tay bật đèn.

Phòng ngủ này có bốn giường, rõ ràng là có người ở, rất bề bộn, chăn màn đều không xếp, giữa nhà treo lủng lẳng mấy bộ quần áo thể thao ướt đẫm, găng tay và bao tay quyền Anh ném lung tung trên giường, dưới đất là một tấm ván trượt.

Có thể thấy, nam sinh ở phòng này rất thích hoạt động, nhưng ở lầu dưới lại không hề chút động tĩnh nào, chuyện này là bình thường sao chứ? Tòa nhà này rất cũ, hệ thống cách âm cũng không hề tốt.


Sau cùng, sự chú ý của Toái Hoa Tiểu Ngạc dần dần tập trung vào lon coca cola từ ba ngày trước.

Jun 9, 2013

[Giới thiệu] Tình Yêu Hôn Lên Mặt Chúng Ta - tác giả: Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu




Tình Yêu Hôn Lên Mặt Chúng Ta

 Tác giả: Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu

 Xuất bản: 6/2013

Số chương: 10 chương

Thể Loại: Ngôn tình hiện đại, ngược tâm cực hạn, đau khổ triền miên, thương trường đấu.


Cố gắng hết toàn lực để yêu đơn phương một người cần bao nhiêu dũng khí thì liều mạng theo đuổi, chỉ để có thể cùng người đó kéo gần khoảng cách thêm một chút, lại cần phải có nhiều dũng cảm hơn.

Cả đời này, chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, giống như Triệu Mẫn Mẫn gặp gỡ Giang Thành Bắc, trong lòng vì ngưỡng vọng đối phương mà rơi vào đau khổ không thể thoát ra. Tình yêu chân thành có địch nổi với tài sản ngàn vạn hay không? Giàu sang hào nhoáng như hoa mộng, che giấu thủ đoạn chém giết trên thương trường. Ân oán sai sai đúng đúng, kéo theo làm ăn lên xuống. Là tình, là ý, là yêu, hay là bẫy rập và bẫy rập?

Tình yêu đối với con người mà nói là thứ xa xỉ, muốn lấy được nhưng sẽ dễ mất đi. Đối với Triệu Minh Minh, hoàng tử được bao bọc hào quang sáng chói nhưng nội tâm cô độc Giang Thành Bắc nhất định là núi dài sông rộng mà cả đời này cô không cách nào vượt qua.

Giác Quan Thứ Bảy (Chu Đức Đông) - Chương 1: Trường học Phất Lâm

PHẦN 1: TRƯỜNG HỌC PHẤT LÂM

Chương 1: Trường học Phất Lâm



Thừa Châu là một thành phố rất nhỏ.

Đi về phía Đông ngoại ô năm cây số, có một trường học nhỏ - trường học Phất Lâm. Ở đây nhiều chim muông, cây cối.

Thật ra, đây là lớp học ban đêm, ít giáo viên, học sinh cũng không nhiều. Vì vậy, không khí ở đây tương đối tốt, hoàn toàn là nơi để dưỡng khí.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, Toái Hoa Tiểu Ngạc thi rớt, vì vậy mẹ đưa cô đến đây học tiếp. Mẹ nói: “Sau này lăn lộn trong xã hội, nhất định phải có bằng cấp. Dù là lớp học đêm hay không, dù sao cũng là bằng cấp chuyên nghiệp”

Toái Hoa Tiểu Ngạc rất không ưa chỗ này.

Sau khi trời tối, bạn học trạc tuổi cô có thể đi ăn khuya, hoặc vào vũ trường, quán bar; còn cô lại ở nơi này học lớp ban đêm.

Sau khi trời tối, bạn học trạc tuổi cô có thể đi ăn khuya, hoặc vào vũ trường, quán bar; còn cô lại ở nơi này học lớp ban đêm.

Nghĩ đến những điều này, cô thật không nhịn được chỉ muốn trách mẹ mình.

Chẳng qua, cô không muốn cãi lại ý mẹ mình, còn một lý do, cô không muốn cả ngày chung sống cạnh người phụ nữ đó, tới trường học ban đêm, dù gì cũng coi là độc lập.

Năm 1997, Toái Hoa Tiểu Ngạc 3 tuổi, đi nhà trẻ, vừa mới học viết được chữ “Ba – Mẹ”, ba mẹ cô đã li hôn.

Ba cô họ Hình, mẹ họ Lý, ba mẹ đặt cho cô tên – Hình Lý. Sau khi học xong tiểu học, cô nhất định không muốn nghe đến cái tên này nữa, tự mình đổi thành Toái Hoa Tiểu Ngạc. Không biết tại sao, cô cực kỳ thích chữ “Ngạc” này.

Lần nọ, một cậu bé ngây ngô nhà hàng xóm đến tìm cô mượn dao gọt bút chì, đứng trước cửa gọi to “Hình Lý”. Cô cầm dao gọt bút chì bước ra ngoài, đi tới trước mặt cậu bé đó, giơ thẳng tay chỉa vào mắt cậu ta, cậu đó kia sợ hãi hét lên né tránh, khóe mắt bên phải bị thủng vào một lỗ thật to…

Nói đúng hơn, là mẹ đã bỏ rơi ba cô, sau đó, bà đến sống tại một nông trường nằm ở thành phố nhỏ Giai Mộc Tư ở biên giới Đông Bắc (thì ra nơi đó gọi là quân đoàn), một đi không trở lại. Toái Hoa Tiểu Ngạc nhớ rất rõ, hôm đó ba cô uống rất nhiều rất nhiều rượu, ôm cô khóc ngất, lầm bầm nói: “Tiểu Ngạc, mẹ con đã bỏ rơi chúng ta rồi. Đây là bài học đầu tiên cuộc sống dạy cho con, con nhất định phải học được sự kiên cường!”

Từ lúc này, nhà giống như tróc nóc, trở nên trống rỗng. Toái Hoa Tiểu Ngạc chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ về mẹ, sau đó, cô cũng chưa bao giờ gặp lại bà.

Cho đến hai năm trước, ba cô đột nhiên qua đời.

Ông chết trong cơn say rượu.

Hôm đó là ngày tuyết lớn, ba cô đã rất khuya vẫn chưa về. Toái Hoa Tiểu Ngạc gọi điện thoại cho ông, nhưng đợi rất lâu cũng không ai nghe, cô rất sốt ruột, cũng không biết phải đến đâu tìm ông, chỉ biết gọi điện thoại liên tục, nhưng lần nào cũng nghe một âm thanh, từ từ  kêu lên: “Tút tút tút….” Cho đến khi máy thực hiện chế độ gọi lại tự động. Chính vì điều đó mà sau này, chỉ cần nghe được thanh âm kia, lòng của Toái Hoa Tiểu Ngạc liền tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng, vì vậy cô rất ít khi gọi điện thoại cho ai, lúc nào cũng chỉ nhắn tin.

Cho đến nửa đêm, Toái Hoa Tiểu Ngạc nằm trên giường ngủ thiếp đi. Cô mơ mơ màng màng trong giấc mộng, thấy mình đến một nơi đầy mây trắng vây quanh, hoa cỏ nở rộ, rồi ba từng bước một đi về phía cô, vừa đi vừa cười. Cô vội vàng gọi: “Ba, ba đi đâu vậy?

Ba nói: “Ba đến nơi đó!”

Cô cảm thấy câu trả lời của ba có chút kỳ lạ, hỏi tiếp: “Con hỏi, ba đi đâu vậy?”

Phụ thân vẫn trả lời: “Ba đi đến nơi đó”

Cô nói: “Nhưng đó là đâu?”

Ba cô cười tủm tỉm, cũng lặp lại câu nói kia: “Ba đến nơi đó…”

Sau đó, Toái Hoa Tiểu Ngạc giật mình tỉnh giấc. Ánh đèn trong phòng sáng rực, rất hoa mắt, ngoài cửa sổ có một mảng đen nhánh, trời đã không còn gió tuyết nữa, không biết gió tuyết đã đem đến cái gì, hoặc là đem đi cái gì. Toái Hoa Tiểu Ngạc trở mình bò dậy từ trên giường, cô muốn đi xem có phải ba đã trở về không, ngực bỗng nhiên vô cùng khó chịu, giống như có ai đó đang kéo ròng rọc, lôi kéo lục phủ ngũ tạng của cô. Cô vịn lấy đầu giường ngồi xuống, dùng sức đè ngực lại, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thấy đỡ chút nào.

Sau cùng, cô gượng dậy bước ra ngoài, gọi to một tiếng: “Ba!”

Cả nhà vẫn im ắng lạ thường.

Cô bước vào phòng ba mình, không có ai ở đó.

Trở ra, cô tiếp tục gọi điện thoại cho ba, vẫn là âm thanh bất tận kia: “Tút tút tút…”

Cô ngồi xuống ghế salon, thầm nói một câu nhạy cảm: “Cảm giác đau lòng này có phải là tâm linh tương thông nào đó giữa cô và ba không?

Cô từng nghe một câu chuyện thế này: có một người qua đời, lúc ấy con của ông ta đang ở xa ngàn dặm, căn bản không biết tình hình, giây phút người kia tắt thở, con của ông ta trong lòng bỗng cảm thấy tràn đầy bi thương, đau đớn tận tâm cang mà không thể giải thích…

Toái Hoa Tiểu Ngạc sợ hãi, yên lặng khẩn cầu: “Trời Phật, con cầu xin Người phù hộ ba con! Con cần ba con!”

Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại di động của cô đột ngột reo lên, cô nhào đến nghe máy, chính là số máy của ba. Cô hết sức khẩn trương, gọi một tiếng: Ba!

Một giọng nam xa lạ vang lên trong điện thoại: Tôi là công an 110”

Toái Hoa Tiểu Ngạc thấy toàn thân lạnh giá.

Người kia nói: “Chủ nhân điện thoại này là ba cô sao?

Toái Hoa Tiểu Ngạc hạ giọng thật thấp: “Đúng vậy. Ba tôi… sao rồi?”

Đầu dây bên kia trả lời: “Ông ta nằm bất động bên đường. Cô đến đây ngay đi”

Trên thực tế, khi đó ba cô đã chết. Ông không phải chết cóng, kết quả nghiệm thi cho thấy, có vật gì đó chận lại ở khí quản, ông không nôn ra được, bị ngạt mà chết.

Sau khi ba mẹ li hôn, vì Toái Hoa Tiểu Ngạc, ba cô cũng nhất định không chịu đi bước nữa.

Hằng ngày ông nấu cơm cho Toái Hoa Tiểu Ngạc ăn, rồi đạp một chiếc xe đạp rất mạnh mẽ đưa đón cô đi học. Cuối tuần ông đều đưa con gái ra ngoài hóng mát. Chưa bao giờ ông nổi nóng hay la mắng cô cả.

Cô thích cả mùi thuốc lá và mùi rượu trên người ba mình, nhưng mùi vị quen thuộc đó lại bỗng nhiên tiêu tán mất.

Sau khi ba cô chết, Toái Hoa Tiểu Ngạc có cảm giác bốn bức tường trong nhà cũng sụp đổ. Cô chỉ còn lại một mình trên đời, nhưng cô không khóc được.

Cô tin chắc một điều, thời khắc tim cô nhói lên như dao cắt, đó chính là thời gian tắt thở của ông.

Sau đó không lâu, một phụ nữ trung niêm xuất hiện trước mặt Toái Hoa Tiểu Ngạc, bà mặc trên người bộ đồng phục màu sắc hài hòa, thái độ lãnh đạm, nhìn qua rất xa lạ. Đó chính là mẹ của Toái Hoa Tiểu Ngạc.

Bà đưa Toái Hoa Tiểu Ngạc vừa nhận về đến Thừa Châu. Lúc đó, cô đang học lớp mười một.

Trên xe lửa, Toái Hoa Tiểu Ngạc và mẹ nói chuyện chưa đầy ba câu, từ đầu đến cuối cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ khi mẹ cô bỏ đi, sâu trong tận cùng nội tâm mình, Toái Hoa Tiểu Ngạc cất giữ một mầm mống oán hận. Mặc dù rất nhiều năm chưa hề gặp mặt, nhưng hạt giống này đã nảy mầm, thời gian chính là phân bón, mỗi ngày một lớn, bây giờ đã sum xuê cành lá, che khuất bầu trời.

Sau khi xuống xe, mẹ cô rất miễn cưỡng cười một lần, hạ giọng nói: “Tới nhà rồi!”

Toái Hoa Tiểu Ngạc nhìn bà hờ hững, hỏi: “Nhà ở đâu vậy?”

Nhìn chung, các trường học bổ túc ban đêm đều không có nội trú, trường học Phất Lâm lại ngoại lệ. Toái Hoa Tiểu Ngạc thích nội trú, cô xem trường học Phất Lâm như một nơi để mình dung thân.

Trải qua mấy hôm, cô dần dần có cảm giác mình bước vào ngôi trường này như một định mệnh, cũng giống như ánh mặt trời sẽ tất nhiên rơi vào màn đêm tăm tối vậy.

[Giới thiệu] "Sói đêm" - tác giả: Tỉnh Thượng Tam Xích (Cổ đại, huyền huyễn)



Nội dung tóm lược:

Dốc hết tuổi xuân vì một người, dung nhan héo úa, vẫn không thấy chàng, thời gian đã trôi đi ba kiếp.
Trên đài Phượng Hoàng thổi tiêu nhớ lại, từng lời ca từng bước vũ Trương Huyền.
Mặt trời chói chang dần tắt giữa rừng, nàng là quả đào của chàng, chàng là hồ ly của nàng. Những tưởng vô duyên vô phận, cùng lắm chỉ là mây trên trời nước trong bình. Nào ngờ chỉ vì chiếu lệnh của trời xanh, phong vân dậy sóng, thủy hỏa giao tranh.
Một ngày kia đối mặt, thì ra không phải là giao ước khắc ghi ba kiếp, cũng là thù địch nhiều đời.
Nàng nói chàng bẩm sinh là hồ ly ngạo mạn, chàng cho rằng nàng chỉ là cây đào nơi sơn dã. Sau khi trùng phùng mới biết, chàng chỉ là thiếu niên sinh trưởng bần hàn, nàng lại là nữ vương quyết định vận mệnh giang sơn. Vượt núi cao, cùng kết giao bạn lữ, cuối cùng chỉ đổi lại đau thương mệt mỏi. Tiến hay lui, giết hay cứu? Làm thế nào lựa chọn bây giờ?
Thế sự phân ly, lời vàng khuyên bảo, nàng không để trong lòng. Bỏ lại bệnh tật, rời khỏi cung vi, bỏ trốn chỉ vì muốn gặp chàng lần nữa.
Mặt khác, đó lại là bất hạnh. Biết rõ phía trước không phải là tình yêu mãnh liệt, lại là vực sâu nghìn trượng.

Tên sách: Sói đêm (Dạ Lang)
Tác giả: Tỉnh Thượng Tam Xích.
Xuất bản: 6.2013
Thể loại: Văn học cổ đại ngôn tình.
Tỉnh Thượng Tam Xích - người Vũ Hán, nữ. Thích yên tĩnh, thích trà thơm, thích đọc sách, vẽ tranh, nhiếp ảnh, thiết kế, du lịch. Từng xuất bản những quyển sách như "Nam Phong", "Kim Cổ Kỳ Huyễn"...

[Review] "Ký Ức Độc Quyền" – Ngọt ngào hương hoa hồng Bulgaria




“Nếu có em kề bên

           Chỉ ngưỡng mộ uyên ương

                 Không ngưỡng mộ thần tiên”

Ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng – giống như chất men không quá nồng vẫn đủ thấm vào tim, thật lâu, cảm giác say khướt bồng bềnh vẫn chưa trôi đi mất. Đó chính là những gì “Ký Ức Độc Quyền” đem lại cho tôi sau khi buông sách xuống. Ở giữa thời gian bề bộn của công việc, tôi chỉ cầm “Ký Ức Độc Quyền” lên để xem thử qua loa, nhưng không ngờ câu chuyện lại níu kéo chân mình đến vậy. Chỉ trong vòng một đêm, tôi đọc hết từ đầu đến cuối và đọc lại lần thứ hai chỉ cách một ngày sau đó, thật lạ, truyện không có nội dung nặng nề, không có nhiều kịch tính, nhưng vẫn đủ sức thu hút người đọc đi theo đoạn đường tình cảm xuất phát từ tình thầy trò giữa Mộ Thừa Hòa và Tiết Đồng.

“Ký Ức Độc Quyền” là câu chuyện tình yêu giữa một thầy giáo trẻ bị khiếm thính Mộ Thừa Hòa và cô học trò nhỏ, lớp trưởng môn tiếng Nga Tiết Đồng. Ấn tượng đầu tiên của Tiết Đồng với Mộ Thừa Hòa chỉ là cảm giác vừa ghét vừa sợ vì bị thầy giáo hiểu lầm là quay bài trong kỳ thi, hơn nữa trong mắt Tiết Đồng, người đàn ông đẹp trai nhất trên đời chỉ có người cha quá cố. Trải qua thời gian ngắn gần gũi nhau trong tình thầy trò, không biết từ lúc nào Tiết Đồng đã thầm yêu Mộ Thừa Hòa – nhất là  khi cô biết anh ưu việt đến mức nào, nhưng đối diện trước sự lạnh lùng như có như không của Mộ Thừa Hòa, Tiết Đồng cảm thấy mình quá nhỏ bé, cô không đủ tự tin và không dám hy vọng vào mối tình xa vời đó.

Năm tháng qua đi, Tiết Đồng cũng tốt nghiệp, rời xa ngôi trường cũ; cả hai giữ liên lạc với nhau không thường xuyên nhưng lần gặp gỡ nào cũng lưu lại trong lòng Tiết Đồng ký ức khó quên. Rồi Tiết Đồng nhận lời làm bạn gái Lưu Khải – anh bạn học cùng trường lúc trước, “làm bạn gái” không có nghĩa là thật sự yêu đối phương, cô muốn nhờ Lưu Khải làm liều thuốc cắt đứt cơn say của mình với Mộ Thừa Hòa. Cuối cùng, Mộ Thừa Hòa và Tiết Đồng cũng gặp lại nhau, vì lo lắng cho sự an toàn của Tiết Đồng khi phải sống một mình trong căn nhà thuê đơn lẻ, Mộ Thừa Hòa đưa cô về nhà mình ở. Trải qua nhiều biến cố, khi đối mặt với đau buồn, mất mát, lúc nào Mộ Thừa Hòa cũng ở cạnh Tiết Đồng, an ủi cô, động viên cô, yêu thương cô, làm chỗ dựa cho cô trong cuộc sống; đến lúc này Tiết Đồng mới hiểu Mộ Thừa Hòa cũng có tình cảm với cô. 



Cốt truyện của “Ký Ức Độc Quyền” cũng như văn chương của tác giả Mộc Phù Sinh vậy, không hiểu sao tôi liên tưởng quyển sách này cũng như một đám mây nhỏ, có ấm áp, có bồng bềnh; cứ thế mà đi tới. Tình cảm Mộ Thừa Hòa dành cho Tiết Đồng không gượng ép mà đầy đủ lý do, làm sao không yêu được cô gái nhỏ mong manh, giữa trời tuyết giá rét lại bất chấp đôi tay cóng mà mò tìm kính sát tròng cho anh được; làm sao có thể không yêu cô gái ấy – cũng như anh, có một nỗi đau nhưng vẫn mạnh mẽ đứng lên. Cả Tiết Đồng lẫn Mộ Thừa Hòa, tình cảm họ dành cho nhau ngoài tình yêu còn có sức mạnh của gia đình, vì đó là thứ cả hai đều thiếu thốn. Nếu Mộ Thừa Hòa gần như trầm cảm vì cái chết quá khủng khiếp của cha mình thì Tiết Đồng cũng vậy, người cha cô yêu thương nhất không còn ở bên cô. Mẹ Tiết Đồng thương con gái, nhưng cách biểu hiện tình cảm của bà không dịu dàng mà cứng cỏi như nghề nghiệp và tính cách của bà; mẹ Mộ Thừa Hòa còn đó nhưng cũng có gia đình riêng, có sự nghiệp vẻ vang phải duy trì. Hai con người cô đơn đó, như một định mệnh, đã dần dần bước về phía có nhau. Chuyện tình của hai người êm dịu, không sóng gió, không có sự phản đối của gia đình, không sự cản trở của kẻ thứ ba; chỉ là những giận hờn vu vơ làm gia vị cho thêm nồng đượm nhưng vẫn khiến người xem không thể rời mắt khỏi trang sách nhỏ. Không có cảnh “H” nào, những nụ hôn dù nồng cháy vẫn ở mức độ vừa phải, chân thật được Mộc Phù Sinh diễn tả rất lãng mạn, đáng yêu. “Ký Ức Độc Quyền” là quyển sáng xứng đáng được đề cử nếu bạn cần tìm một quyển ngôn tình mềm mại, “sạch sẽ”.

Tình yêu của Mộ Thừa Hòa dành cho Tiết Đồng cũng giống như cách anh gọi tên cô: Po3a – Hoa Hồng Bulgari trong tiếng Nga.
Đó là mối tình đầu.
Đó là yêu nụ cười rạng rỡ của em.

"Trên đời này thứ sâu hơn biển cả chính là lòng người. Có lúc mỉm cười đấy nhưng không có nghĩa là không đau khổ, không tuyệt vọng"

 

  Tác giả: Mộc Phù Sinh
  Dịch giả: Nguyễn Thu Phương.
  NXB Thời Đại.
  Tủ sách: Văn học Amun
   Giá bìa: 126.000đ
  "...Có hay không một người trong cuộc sống của bạn... mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, từng câu nói của người ấy cũng đặc biệt đến thế, khiến trái tim bạn si mê..
Người ấy từng là thầy giáo của bạn..
Người ấy từng là thần tượng của bạn....
Và người ấy cũng là thần tượng của rất nhiều người...
Rồi bỗng một ngày, người ấy trở thành người đàn ông của cuộc đời bạn.
Êm đềm, dịu dàng như nước, như ngọc..."

Jun 4, 2013

Giới thiệu: Tác phẩm mới của tác giả "Cưới Ma" Chu Đức Đông: Giác quan thứ bảy

 Văn án


Có một nữ sinh bị giết
Trường học chôn cô ở phía Tây Nam sân trường, bên trên xây một căn chòi mát. Nóc căn chòi mát đó hình tròn, giống như một phần mộ.

Nhiều năm trôi qua, có nữ sinh mới vào trường sau giờ tan học quay về, nhìn thấy trong chòi mát một cô gái tóc dài, cái ao dưới căn chòi mát hiện lên rõ hình bóng cô gái, rất rõ ràng, theo gợn nước đung đưa.

Nếu như cô gái trong chòi mát ngồi xuống, dưới nước lại không hề có bóng; hoặc là khi dưới nước có bóng, phía trên lại không có người - đó mới là điều kinh khủng. Nhưng không biết tại sao, nữ sinh này cứ liên tục bị cái bóng kia dọa đến mất hồn, chạy thục mạng biến mất.

Qua hôm sau cô mới biết, dưới căn chòi mát đó, căn bản chẳng có cái ao nào...




[Review]“GẤM RÁCH” – Nếu cuộc đời chỉ như lần gặp đầu tiên






Nếu cuộc đời chỉ như lần gặp đầu tiên
Vậy em làm sao nói cho anh biết
Trước đây của trước đây
Trong dòng người xa xôi em đã từng
Chăm chú nhìn khuôn mặt anh
Mà em không biết sự gặp gỡ tại giờ phút này.

Đọc từ các diễn đàn ngôn tình Trung Quốc, tôi biết được rằng trước khi xuất bản, Gấm Rách còn có tựa đề là Phù Dung Điệm – hay còn gọi là mảnh chiếu hoa sen. Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy hai cái tựa này, cái nào cũng chứa đựng bi thiết như chính nội dung của nó. Hầu hết các tác phẩm của Phỉ Ngã Tư Tồn xuất bản hay chỉ là bản dịch, tôi đều đọc qua; nhưng Hương Hàn và Gấm Rách đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi nhất. Bởi vì, trong cái ngọt ngào của những giây phút chìm đắm giữa tình yêu là cái cay đắng, lo sợ hạnh phúc ấy biến mất như hư ảo. Là vì, những người yêu nhau không chỉ có trái tim nóng bỏng, còn có cái đầu quá lạnh lùng. Là vì, giữa nụ cười, không bao giờ đoán trước được khi nào nước mắt sẽ rơi.

Ngay từ giây phút đầu tiên ném chiếc nhẫn đính hôn cùng Giản Tử Tuấn, chấp nhận liên thủ với Dịch Chí Duy để giành lại sống còn cho sự nghiệp của người cha quá cố, hơn ai hết Phó Thánh Hâm biết cô không có đường lùi. Tự nhắc nhở bản thân đừng bao giờ vướng vào ái tình, bởi vì Dịch Chí Duy là con người quá khó đoán, nhưng cuối cùng, cô vẫn không thoát được, đó là ngõ hẹp, là trầm luân; con đường cô đi, Dịch Chí Duy dầy công sắp đặt, cô là đứa “học trò” anh hết lòng đào tạo, cô có cái mình muốn, cho đi trái tim mình, nhưng điều đó vẫn không đủ sức ngăn lại mũi lao mà Dịch Chí Duy đã phóng. Trận chiến thương trường – trận chiến tình yêu, đều phải một mất một còn.

Jun 3, 2013

[Review] “Cưới Ma” – Có thật là “Thề nguyện tử sinh”?


Tôi biết Cưới Ma từ rất lâu, ngay từ khi nó còn đang xôn xao trên các diễn đàn truyện kinh dị Trung Quốc với cái tên gốc là Minh Hôn, và trước khi cầm Cưới Ma bản dịch trên tay, tôi đã từng xem qua bản gốc tiếng Trung, nhưng cảm giác khác hoàn toàn khi cầm sách. Tổng quan mà nói, sách thiết kế đẹp, bìa ấn tượng (bìa y như sách bên TQ bảo sao không đẹp hì hì), bookmark tặng kèm lại chính là tấm ảnh cưới ma nổi tiếng trong “truyền thuyết”, ít nhiều cũng khiến người đọc hơi rợn da gà.

Chu Đức Đông bắt đầu Cưới Ma rất dung dị, nếu bạn là một độc giả “gấp gáp”, cam đoan sẽ thấy hơi nản khi lần bước vào quyển sách này. Cuộc sống “già nhân ngãi non vợ chồng” của Chu Xung và Lục Lục nhìn vào chẳng có vấn đề gì to tát, nếu không phải những sự cố mà Lục Lục gặp phải khiến cô trở nên cảm thấy mình luôn bị theo dõi. Lục Lục là type người điển hình chúng ta thường thấy trong phim/truyện kinh dị, trí tưởng tượng phong phú, tưởng rằng với bất cứ điều gì cũng sợ nhưng thật ra lại không sợ điều gì.

Đáng sợ nhất trong Cưới Ma, như tôi đã từng nói, đó là tác giả đi sâu vào những điều bình thường đến mức… bất thường, cũng như một đêm quá yên tĩnh lại khiến người ta trào dâng cảm giác bất an; sự việc thuận lợi quá khiến người ta nghi ngờ liệu những gì mình trải nghiệm có phải là sự thật. Có thể đưa ra vài ví dụ, chẳng hạn như “Máy nước uống đứng im lìm trong bóng tối, có phải cũng đang suy nghĩ hay không, khi vắng vẻ không người liệu nó có phát ra tiếng thở dài không?” hoặc là “Đúng là không nên mua bất cứ thứ đồ cũ nào. Máy tính, đồ gỗ, quần áo, đồ chơi… đều có quá khứ riêng của nó mà ta không thể biết. Quá  khứ luôn “ẩn náu” bên trong mỗi đồ vật. Chúng mang hơi chủ cũ, ta không có cách gì xóa bỏ được..”. Một căn nhà cũ, có ai biết được trước đây chủ nhân nó là người thế nào, sống ra sao, các gian phòng được bố trí thế nào, sinh hoạt hằng ngày giản đơn hay xa xỉ… Một người yêu “second hand” – trước đây anh ấy/cô ấy đã yêu ai, hai người hòa thuận hay luôn cãi vả…