Mặt trời chìm vào trong chiếc túi màn đêm.
Sau khi tan học buổi tối, mọi người đều quay về
phòng ngủ lên mạng, chỉ có một mình Toái Hoa Tiểu Ngạc đi bộ trong trường học.
Đang mùa xuân, hương thơm của đủ loại hoa tỏa ra ngan ngát, chỉ là, lúc này
Toái Hoa Tiểu Ngạc không hề nhìn thấy sự hiển hiện của các mùi hương ấy.
Đêm không trăng, gió lớn.
Gió vốn là thứ không thể nhìn thấy, nhưng bụi cát lộ
ra hình thái, nền đất bay tới bay lui, nhìn có gì đó thật ma quái. Đường xi
măng lồi lõm eo hẹp, một con trùng 64 chân vội vã bò qua. Đèn đường treo trên
cao, cách nhau rất xa, khiến bóng cô dọi xuống đường trở nên rất rất dài, một
lúc sau lại trở thành vô cùng ngắn, bóng người lơ lơ lửng lửng.
Ngôi trường này đã quá cũ, những dãy nhà đều xây bằng
gạch màu xanh. Trên bức tường cao hơn đầu người, khắc đầy tên chằng chịt, khẳng
định do học sinh khóa trước làm. Có mấy cái tên khắc trên cao, có lẽ là do học
sinh nam leo lên khắc, không biết sao họ có thể làm việc này. Bây giờ, mấy cái
tên đó lại ẩn nấp trong bóng tối.
Nếu như một chỗ nào có vấn đề, dù bạn không thấy điều
gì bất thường, không nghe được thanh âm gì kỳ lạ, nhưng bạn vẫn ít nhiều cảm
giác được sự bất thường kia.
Đó chính là giác quan thứ sáu nằm ngoài thị giác,
thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác.
Ai ai cũng có giác quan thứ sáu, hơn nữa là vào lúc ở
một mình. Khi yên tĩnh, nó như hai xúc tu vô hình, xoay vòng quanh cuộc sống của
bạn một cách đầy thận trọng, bắt sóng cảm giác nguy hiểm.
Đúng vậy, Toái Hoa Tiểu Ngạc có cảm giác trường học
Phất Lâm này thực sự có vấn đề.
Nhưng suy cho cùng, vấn đề đó là gì chứ?
Cô không nói được.
Giác quan thứ sáu chẳng qua chỉ báo động cho cô, tiếp
theo, cô phải dùng lý tính để thăm dò dấu vết.
Đồng phục học sinh sao?
Toái Hoa Tiểu Ngạc cúi đầu nhìn tà áo trên thân trước
của mình.
Đồng phục học sinh của trường Phất Lâm là hai màu
xanh trắng, nhìn rất giống trang phục của bệnh nhân, hơn nữa còn là đồ cũ. Hôm
tựu trường, lúc Toái Hoa Tiểu Ngạc mặc bộ đồng phục này vào, trong lòng cảm thấy
rất không thoải mái. Có thể thấy, bộ đồng phục này đã giặt đi giặt lại nhiều lần,
màu trắng có nhuốm chút xanh, màu xanh lại trở nên trắng bệch, không biết có
bao nhiêu học sinh đã từng mặc qua nó.
Có một buổi tối, trước lúc ngủ Toái Hoa Tiểu Ngạc xếp
đồng phục học sinh lại, đặt ở đầu giường. Phòng cô ở tổng cộng có ba người –
cô, Phạn Phạn và Quý Chi Mạt. Khi đó, hai cô gái kia đều không có mặt trong
phòng. Vào nửa đêm, Toái Hoa Tiểu Ngạc vào nhà vệ sinh, phát hiện bộ đồng phục
học sinh của cô bay phấp phới giữa không trung, đường đường chính chính máng
lên móc áo, chậm rãi vòng tới vòng lui. Lúc đó cô sợ mất cả hồn. Sáng sớm hôm
sau, Phạn Phạn cho cô biết, lúc cô ấy trở về phòng, Toái Hoa Tiểu Ngạc đã ngủ
thiếp đi, cô nhìn thấy đồng phục học sinh của Toái Hoa Tiểu Ngạc ướt dầm dề, đã
giúp treo lên trên vách. Toái Hoa Tiểu Ngạc vô cùng nghi ngờ, ai đã làm ướt bộ
đồng phục của cô đây? Quý Chi Mạt nói, cô ấy quay về sớm hơn Phạn Phạn, sau khi
rửa mặt đã đem thau nước hất ra ngoài cửa sổ, có thể làm văng lên đồng phục của
Toái Hoa Tiểu Ngạc.
Bất kể nói thế nào, tóm lại chuyện này đều do con
người gây ra.
Toái Hoa Tiểu Ngạc tiếp tục suy nghĩ, suy cho cùng vấn
đề nằm ở chỗ nào?
Quy chế sao?
Trên cơ bản, lớp học ban đêm bắt đầu buổi chiều, ban
ngày có thể tự do hoạt động, nhưng ở đây thì không được, vì chế độ cấm túc
nghiêm ngặt. Ngày đầu tiên Toái Hoa Tiểu Ngạc nhập học, vị hiệu trưởng mập mạp
nói mấy câu giáo huấn học sinh mới, ông nói, vì tăng cường sự quản lý của trường,
trong năm học này, học sinh năm nhất không được tùy tiện ra ngoài; sang năm thứ
hai, học sinh cũng không được tùy tiện ra ngoài, đến năm thứ ba, cũng không được
tùy tiện ra ngoài mà không xin phép – nếu như có chuyện cần ra ngoài, nhất định
phải có giấy đồng ý từ phòng giáo vụ.
Nếu như lấy số tuần làm đơn vị để chế định quy tắc
này, còn thấy thật sự có lý, nhưng trường này lại lấy đơn vị là mỗi năm.
Tối hôm đó, Toái Hoa Tiểu Ngạc nghiêm túc suy nghĩ về
quy định này, hy vọng tìm ra cơ hội chuyển biến, nghĩ đến nát óc, cô bất giác bật
cười khì một tiếng – trong quy định này có ẩn giấu một âm mưu! Mặc dù có vẻ rất
thiển cận, cũng rất dễ bị coi thường, ít nhất Phạn Phạn và Quý Chi Mạt đều
không nhận ra được – năm thứ nhất này không được tùy tiện ra ngoài, sang năm thứ
hai cũng không được tùy tiện ra ngoài, năm thứ ba sau đó cũng không thể tùy tiện
ra ngoài, mà năm nay Toái Hoa Tiểu Ngạc học năm nhất, sang năm là năm hai, năm
sau nữa là năm ba! Chính là nói, trong vòng ba năm, cô cũng không thể tùy tiện
ra ngoài!
Trường học này, rõ ràng là một nhà giam.
Cô đem chuyện này nói với Phạn Phạn và Quý Chi Mạt,
cả hai đều trợn mắt, sau đó Phạn Phạn nổi xung thiên, lên tiếng mắng nhiếc, nội
dung câu chuyện cứ đảo đi đảo lại, dần dần cảm thấy không có ý nghĩa gì, rốt cuộc
không nói nữa, vội vàng lãng sang chuyện khác.
Thật vậy, trên đời này có rất nhiều chuyện không hợp
lý, lúc mới đầu bạn còn sợ hãi, tức giận, bạn nổi xung thiên mắng nhiếc ầm trời,
nhưng vẫn không thể thay đổi được, cuối cùng nhìn qua nhìn lại, mọi người đều
thích ứng, đều vội vã bỏ qua, bạn cũng liền phục tùng theo.
Toái Hoa Tiểu Ngạc không có vấn đề.
Cô đến Thừa Châu hai năm, vì tính cách cô độc, dường
như chẳng có lấy người bạn nào. Trong thành phố nhỏ này, cô cũng chẳng có người
thân – cô nhất mực không cảm thấy giữa mình và mẹ có bất kỳ sợi dây thâm tình
nào cả. Nếu vậy, ở trong hay ngoài trường thì chẳng có gì khác biệt.
Phạn Phạn và Quý Chi Mạt thì có gì kỳ lạ?
Giường của Toái Hoa Tiểu Ngạc và Quý Chi Mạt dựa vào
cửa sổ, giường của Phạn Phạn xoay lưng vào cửa chính.
Quý Chi Mạt rất nhỏ bé, gầy guộc, nhìn ước chừng
không quá 35 kí, tóc đặc biệt dài, rũ xuống đến tận gót chân. Đầu chính là thổ
nhưỡng của tóc, tóc quá dài, nhìn chung khiến cho người ta cảm giác đầu cũng có
vấn đề.
Quý Chi Mạt có rất nhiều nón, sắp hẳn vào trong một
rương to. Mặc dù Toái Hoa Tiểu Ngạc và Phạn Phạn cũng thích đội nón, nhưng luôn
có khi tháo xuống, Quý Chi Mạt ngược lại, trừ khi đổi nón khác, cô rất ít khi
tháo nón ra, giống như mái tóc dài kia từ chiếc nón mà sinh ra vậy.
Hơn nữa, cô gái này đặc biệt kiệm lời. Lúc ba người
mới nhận phòng, cũng là Phạn Phạn giới thiệu với Toái Hoa Tiểu Ngạc về Quý Chi
Mạt. Khi vừa quen nhau, cô ta không nói bất cứ câu nào, đến khi quen thuộc vẫn
còn hiếm khi nói chuyện.
Có lần, Toái Hoa Tiểu Ngạc nằm trên giường lên mạng,
tình cờ ngẩng đầu lên, thấy Quý Chi Mạt đang ngồi ở giường đối diện len lén
quan sát cô, lúc đó đầu cô ấy đội chiếc nón lưỡi trai màu đỏ, tóc từ hai bên
xõa xuống bờ vai, trải ra khắp giường. Toái Hoa Tiểu Ngạc có cảm giác lạnh khắp
toàn thân. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Quý Chi Mạt cũng chẳng giải thích
câu nào, từ từ hướng mắt về nơi khác, tiếp tục chơi iPad.
Ánh mắt của cô ta quá
sâu, giống như miệng giếng sâu không đáy, sau khi rời đi, liền biến thành một
màn sương phủ trên miệng giếng.
Phạn Phạn thì ngược lại, dáng dấp cô rất cao to, là
người hay nói, lúc cần thiết có thể nói đến đỏ mặt tía tai, giống như chiếc xe
khó lòng thắng lại. Cô thường bắt đầu nói từ đề tài A, kết quả đi vòng qua B, lại
vòng tới C… Cuối cùng thì thẳng hướng vòng tới Z, lúc này cô đã quên hẳn đề tài
A lúc ban đầu. Cô gái này làm việc gì cũng hấp tấp, thậm chí có một ít năng lực
tổ chức, nghe nói khi học cấp hai, cô đã từng làm Phó chủ tịch hội học sinh của
trường.
Điều kinh khủng nhất là mỗi đêm sau khi chìm vào giấc
ngủ, Phạn Phạn vô cùng yên tĩnh, ngủ say như chế. Quý Chi Mạt lại rất ồn ào, đứng
lên nói từng câu từng câu như kẻ mộng du. Một đêm nọ, Toái Hoa Tiểu Ngạc mất ngủ,
cô bị buộc phải nghe những câu nói trong mơ của Quý Chi Mạt, nghe mấy câu, trên
người liền có cảm giác nổi da gà, mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng cô có cảm giác Quý
Chi Mạt đều nói lại những gì Phạn Phạn ban ngày đã nói…
Tầng trên có gì bất thường ư?
Có một buổi tối, Toái Hoa Tiểu Ngạc chợt nhận ra một
vấn đề, cho đến giờ cô chưa từng nghe qua tiếng bước chân ở tầng trên. Lầu hai
là phòng của nam sinh, chẳng lẽ họ chưa bao giờ đi tới đi lui? Hồi Toái Hoa Tiểu
Ngạc còn ở nhà tập thể tại Giai Mộc Tư, thanh âm trên lầu lúc nào cũng rất lớn,
không phải là tiếng kéo bàn ghế ồn ào thì là tiếng cụp cụp của giày cao gót.
Có thể nào căn phòng trên lầu lại bỏ trống không?
Tối hôm sau, mọi người đều vào phòng học, Toái Hoa
Tiểu Ngạc một mình chạy về phòng.
Phòng của cô là 109, cô leo lên tầng hai, đi tới cửa
phòng 209. Trên cửa có một tấm thủy tinh hình vuông, phía trong tối đen. Toái
Hoa Tiểu Ngạc dùng hai tay che ánh sáng hai bên mắt, cố gắng nhìn vào bên
trong, cửa liền mở ra một chút, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cửa không có khóa. Cô
nhìn lại về hướng hành lang, không thấy ai, liền mở cửa đi vào nhẹ nhàng, đưa
tay bật đèn.
Phòng ngủ này có bốn giường, rõ ràng là có người ở,
rất bề bộn, chăn màn đều không xếp, giữa nhà treo lủng lẳng mấy bộ quần áo thể
thao ướt đẫm, găng tay và bao tay quyền Anh ném lung tung trên giường, dưới đất
là một tấm ván trượt.
Có thể thấy, nam sinh ở phòng này rất thích hoạt động,
nhưng ở lầu dưới lại không hề chút động tĩnh nào, chuyện này là bình thường sao
chứ? Tòa nhà này rất cũ, hệ thống cách âm cũng không hề tốt.
…
Sau cùng, sự chú ý của Toái Hoa Tiểu Ngạc dần dần tập
trung vào lon coca cola từ ba ngày trước.