Jun 4, 2013

[Review]“GẤM RÁCH” – Nếu cuộc đời chỉ như lần gặp đầu tiên






Nếu cuộc đời chỉ như lần gặp đầu tiên
Vậy em làm sao nói cho anh biết
Trước đây của trước đây
Trong dòng người xa xôi em đã từng
Chăm chú nhìn khuôn mặt anh
Mà em không biết sự gặp gỡ tại giờ phút này.

Đọc từ các diễn đàn ngôn tình Trung Quốc, tôi biết được rằng trước khi xuất bản, Gấm Rách còn có tựa đề là Phù Dung Điệm – hay còn gọi là mảnh chiếu hoa sen. Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy hai cái tựa này, cái nào cũng chứa đựng bi thiết như chính nội dung của nó. Hầu hết các tác phẩm của Phỉ Ngã Tư Tồn xuất bản hay chỉ là bản dịch, tôi đều đọc qua; nhưng Hương Hàn và Gấm Rách đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi nhất. Bởi vì, trong cái ngọt ngào của những giây phút chìm đắm giữa tình yêu là cái cay đắng, lo sợ hạnh phúc ấy biến mất như hư ảo. Là vì, những người yêu nhau không chỉ có trái tim nóng bỏng, còn có cái đầu quá lạnh lùng. Là vì, giữa nụ cười, không bao giờ đoán trước được khi nào nước mắt sẽ rơi.

Ngay từ giây phút đầu tiên ném chiếc nhẫn đính hôn cùng Giản Tử Tuấn, chấp nhận liên thủ với Dịch Chí Duy để giành lại sống còn cho sự nghiệp của người cha quá cố, hơn ai hết Phó Thánh Hâm biết cô không có đường lùi. Tự nhắc nhở bản thân đừng bao giờ vướng vào ái tình, bởi vì Dịch Chí Duy là con người quá khó đoán, nhưng cuối cùng, cô vẫn không thoát được, đó là ngõ hẹp, là trầm luân; con đường cô đi, Dịch Chí Duy dầy công sắp đặt, cô là đứa “học trò” anh hết lòng đào tạo, cô có cái mình muốn, cho đi trái tim mình, nhưng điều đó vẫn không đủ sức ngăn lại mũi lao mà Dịch Chí Duy đã phóng. Trận chiến thương trường – trận chiến tình yêu, đều phải một mất một còn.


Sau khi đọc xong Gấm Rách một thời gian dài, tôi vẫn luôn tự hỏi liệu trên đời có cái định nghĩa tình yêu như thế. Cả Giản Tử Tuấn lẫn Dịch Chí Duy, họ đã bao giờ thật sự yêu Thánh Hâm chưa; tình yêu đầy vụ lợi, tình yêu đẩy đối phương vào vực sâu không lối thoát, dồn ép cô đến đường cùng quả thật chưa bao giờ đáng tin cậy. Nhưng nghĩ lại, ở trên đời này, tình yêu đôi khi là vậy. Có kỷ niệm ngọt ngào, có nụ cười nước mắt, nhưng rốt cuộc người ta không thể lấy tình yêu làm thức ăn thức uống hằng ngày; tình yêu trong hiện thực không phải là điều quan trọng nhất; hận thù so với tình yêu càng có sức ép mãnh liệt hơn, và trên cả hận thù là danh lợi, là tiền bạc – như thế thì có gì không thực tế. Chính là vì quá thực tế, quá trần trụi nên người ta không dám nhìn vào sự thật. Không ai muốn tin rằng, hai người bên nhau một thời gian dài như thế, mỗi đêm ôm nhau trong vòng tay, hiểu rõ từng hơi thở của đối phương lại có thể dìm nhau xuống biển. Nhưng thật ra, người có thể giết ta bằng vết thương chí mạng – luôn là người hiểu rõ ta nhất, là người ta tin tưởng nhất.



Dịch Chí Duy yêu Phó Thánh Hâm, nếu tất cả mọi người không tin vào tình yêu này, tôi tin. Nhưng cớ làm sao anh không thể dừng tay, yêu và vẫn đan tâm hủy diệt cô, đâm nát tim cô, cái chết của Thánh Khi, sự lừa dối suốt thời gian dài đẩy cô vào tuyệt vọng và cuối cùng là từ trên lầu cao nhảy xuống. Nên nhớ, đoạn tình yêu này hoàn toàn không phải là ý muốn của những người trong cuộc. Giản Tử Tuấn bước ra khỏi tình yêu để đi về phía hận thù; Dịch Chí Duy từ hướng thù hận vô thức bước về phía tình yêu; giống như kẻ tự đổ bùn để người khác bẩn chân phải gánh chịu đôi chân mình bẩn trước vậy; trên con đường sắp đặt hoàn hảo chiếm lấy trái tim Phó Thánh Hâm, anh đã rơi vào lưới tình chính mình giăng ra, tình yêu đó không phải là toan tính, nó là thứ tình yêu tự nhiên hoàn mỹ như bất cứ cặp trai gái nào trên đời, chỉ đáng tiếc, với Dịch Chí Duy, Phó Thánh Hâm chẳng khác nào là cái gai quá khứ. Ngày lại tháng qua, cái gai ấy trở nên quen thuộc với chính anh ta, thậm chí thiếu vắng nó cũng buồn, nhưng đã là gai, đến lúc nào đó cũng cần phải nhổ, cho dù bất chợt trong một phút giây yếu đuối nào đó của tâm hồn, có nhớ đến hình ảnh cái gai quấn quýt bên chân mình đến bao nhiêu thì vẫn vậy, nhổ nó ra rồi, một tay hất nó qua cửa sổ, nhìn nó rơi xuống bằng ánh mắt lãnh đạm, lạnh lẽo muôn phần…

Trên thế gian này, vạn vật đều không thể nào bất biến. Hoa đẹp đến mức nào cũng có lúc phai tàn, giấc mộng đẹp đến đâu rồi cũng có ngày tỉnh lại, mây xanh đến chừng nào cũng phải trôi đi. Với đàn ông mà nói, sự nghiệp là thứ vô cùng quan trọng, hơn nữa lại là loại đàn ông như Dịch Chí Duy và Giản Tử Tuấn – Khi phải lấy lợi ích của gia tộc và bản thân đặt lên bàn cân, chỉ cần sơ suất một chút là gây họa lớn, họ không thể hay không muốn chọn con đường cho trái tim mình.

Đến phút sau cùng, Dịch Chí Duy đã chọn con đường không dừng lại, để nhổ cái gai, anh cần phải dùng hết sức mình, vì rễ của nó đã bám quá sâu, đến tận tim anh. Với Phó Thánh Hâm – cô chỉ có mỗi tình yêu dành cho anh nhưng cái mà cha cô cướp đi quá lớn: cha chết, mẹ điên lúc lên mười, gia sản suýt nữa rơi vào tay người chú họ… Chính vì vậy, khi Thánh Hâm run rẩy đứng trước mặt anh, anh chỉ lạnh lùng cười: “Muốn giết tôi sao? Đồ ngốc – cô yêu tôi đấy”.

Đọc lại Gấm Rách nhiều lần, nhưng tôi luôn dừng lại ở phần chính truyện mà không đọc Phiên ngoại. Tôi cảm thấy Phiên ngoại chỉ là một món quà ngọt ngào mà Phỉ Ngã Tư Tồn muốn dành tặng cho bạn đọc, như mượn ngọn gió quạt Ba Tiêu thổi vào Hỏa Diệm Sơn đang bùng bùng lửa cháy – ngọn lửa đau đớn, bi thương, trầm uất… Nhưng với tôi, cái kết buồn thảm đó lại vô cùng chân thật, bi kịch của Phó Thánh Hâm là điều đã dự đoán trước chứ không quá bất ngờ. Nếu như trước đây, cô nhất quyết cắn răng đứng nhìn Hoa Vũ sụp đổ, không đến cầu xin Dịch Chí Duy; về sau lại kiên quyết cự tuyệt sự trợ giúp từ Giản Tử Tuấn – thà bị đẩy vào tuyệt lộ chứ nhất quyết không chịu làm con cờ trong tay họ thì mọi chuyện sẽ ra sao? Thánh Hâm là cô gái thông minh, ít nhất sự thông minh của cô còn được bồi đắp trong thời gian ở cạnh Dịch Chí Duy, cô cũng có thể buông xuôi tất cả, nhưng cô không cho phép mình làm như vậy. Ngoan cường đi đến cuối cùng, cái cô chọn chỉ là tất yếu; đã chấp nhận làm một con cờ, nghĩa là đường đi nước bước của mình phụ thuộc vào người khác, dù cô mạnh mẽ tin tưởng bước lên phía trước một bước có thể tìm thấy ánh sáng ngày mai, rốt cuộc cô cũng là số phận của một con cờ - mà một nước cờ sai thì cả ván cờ đều chết.

Cuối cùng, dù cô chỉ là một bông hoa trên mảnh gấm hoa lệ cuộc đời, điểm xuyến vào quá khứ của anh thì sự tồn tại của cô anh cũng không thể nào phủ nhận, tận đến khi bông hoa kia lặng lẽ phai tàn trên vết rách thời gian. Nhưng với Phó Thánh Hâm, tất cả đều cũng như chiếc chiếu hoa sen của cha, cô cho rằng nó thực sự thay thế cha, thật ra cái gì cũng chẳng phải, cái gì cũng không có…

Cái gì cũng không có….



Tên tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Khổ: 13x 20,5
Số trang: 340 trang
Nhà xuất bản: Văn Học
Kèm: ngoại truyện,  bookmark
Giá bìa: 85.000 VNĐ

5 comments:

  1. Hai người đàn ông nhân danh yêu - hận mà xoay người con gái bé nhỏ không mưu mô,mềm yếu mà được gọi là đàn ông? Hận thù đến mức nào mà mạng đổi mạng chưa thõa còn lấy thêm mạng người,yêu đến mức nào mà dâng tình yêu của mình cho kẻ khác rồi tự an ủi bản thân sẽ dang rộng vòng tay đón cô ấy khi cô ấy bị bỏ rơi, hài thật là hài

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình đang định đọc mà thấy 2 thằng nó cẩu huyết vcl nên thôi ditme del đọc nữa

      Delete
    2. Haizz tui cũng có cái cảm giác đấy ngay từ đầu mà vẫn đọc cố vô, xong rước buồn bực vào người. Không chịu được cái không khí u uất của truyện gòi đọc giờ hối hận 😟

      Delete
  2. Cảm ơn bạn nhé, Review rất hay, mình sẽ tìm đọc cuốn sách này.

    ReplyDelete