Tôi biết
Cưới Ma từ rất lâu, ngay từ khi nó còn đang xôn xao trên các diễn đàn
truyện kinh dị Trung Quốc với cái tên gốc là Minh Hôn, và trước khi cầm
Cưới Ma bản dịch trên tay, tôi đã từng xem qua bản gốc tiếng Trung,
nhưng cảm giác khác hoàn toàn khi cầm sách. Tổng quan mà nói, sách thiết
kế đẹp, bìa ấn tượng (bìa y như sách bên TQ bảo sao không đẹp hì hì),
bookmark tặng kèm lại chính là tấm ảnh cưới ma nổi tiếng trong “truyền
thuyết”, ít nhiều cũng khiến người đọc hơi rợn da gà.
Chu Đức Đông bắt đầu Cưới Ma rất dung dị, nếu bạn là một độc giả “gấp gáp”, cam đoan sẽ thấy hơi nản khi lần bước vào quyển sách này. Cuộc sống “già nhân ngãi non vợ chồng” của Chu Xung và Lục Lục nhìn vào chẳng có vấn đề gì to tát, nếu không phải những sự cố mà Lục Lục gặp phải khiến cô trở nên cảm thấy mình luôn bị theo dõi. Lục Lục là type người điển hình chúng ta thường thấy trong phim/truyện kinh dị, trí tưởng tượng phong phú, tưởng rằng với bất cứ điều gì cũng sợ nhưng thật ra lại không sợ điều gì.
Đáng sợ nhất trong Cưới Ma, như tôi đã từng nói, đó là tác giả đi sâu vào những điều bình thường đến mức… bất thường, cũng như một đêm quá yên tĩnh lại khiến người ta trào dâng cảm giác bất an; sự việc thuận lợi quá khiến người ta nghi ngờ liệu những gì mình trải nghiệm có phải là sự thật. Có thể đưa ra vài ví dụ, chẳng hạn như “Máy nước uống đứng im lìm trong bóng tối, có phải cũng đang suy nghĩ hay không, khi vắng vẻ không người liệu nó có phát ra tiếng thở dài không?” hoặc là “Đúng là không nên mua bất cứ thứ đồ cũ nào. Máy tính, đồ gỗ, quần áo, đồ chơi… đều có quá khứ riêng của nó mà ta không thể biết. Quá khứ luôn “ẩn náu” bên trong mỗi đồ vật. Chúng mang hơi chủ cũ, ta không có cách gì xóa bỏ được..”. Một căn nhà cũ, có ai biết được trước đây chủ nhân nó là người thế nào, sống ra sao, các gian phòng được bố trí thế nào, sinh hoạt hằng ngày giản đơn hay xa xỉ… Một người yêu “second hand” – trước đây anh ấy/cô ấy đã yêu ai, hai người hòa thuận hay luôn cãi vả…
Chu Đức Đông bắt đầu Cưới Ma rất dung dị, nếu bạn là một độc giả “gấp gáp”, cam đoan sẽ thấy hơi nản khi lần bước vào quyển sách này. Cuộc sống “già nhân ngãi non vợ chồng” của Chu Xung và Lục Lục nhìn vào chẳng có vấn đề gì to tát, nếu không phải những sự cố mà Lục Lục gặp phải khiến cô trở nên cảm thấy mình luôn bị theo dõi. Lục Lục là type người điển hình chúng ta thường thấy trong phim/truyện kinh dị, trí tưởng tượng phong phú, tưởng rằng với bất cứ điều gì cũng sợ nhưng thật ra lại không sợ điều gì.
Đáng sợ nhất trong Cưới Ma, như tôi đã từng nói, đó là tác giả đi sâu vào những điều bình thường đến mức… bất thường, cũng như một đêm quá yên tĩnh lại khiến người ta trào dâng cảm giác bất an; sự việc thuận lợi quá khiến người ta nghi ngờ liệu những gì mình trải nghiệm có phải là sự thật. Có thể đưa ra vài ví dụ, chẳng hạn như “Máy nước uống đứng im lìm trong bóng tối, có phải cũng đang suy nghĩ hay không, khi vắng vẻ không người liệu nó có phát ra tiếng thở dài không?” hoặc là “Đúng là không nên mua bất cứ thứ đồ cũ nào. Máy tính, đồ gỗ, quần áo, đồ chơi… đều có quá khứ riêng của nó mà ta không thể biết. Quá khứ luôn “ẩn náu” bên trong mỗi đồ vật. Chúng mang hơi chủ cũ, ta không có cách gì xóa bỏ được..”. Một căn nhà cũ, có ai biết được trước đây chủ nhân nó là người thế nào, sống ra sao, các gian phòng được bố trí thế nào, sinh hoạt hằng ngày giản đơn hay xa xỉ… Một người yêu “second hand” – trước đây anh ấy/cô ấy đã yêu ai, hai người hòa thuận hay luôn cãi vả…