Jun 9, 2013

Giác Quan Thứ Bảy (Chu Đức Đông) - Chương 1: Trường học Phất Lâm

PHẦN 1: TRƯỜNG HỌC PHẤT LÂM

Chương 1: Trường học Phất Lâm



Thừa Châu là một thành phố rất nhỏ.

Đi về phía Đông ngoại ô năm cây số, có một trường học nhỏ - trường học Phất Lâm. Ở đây nhiều chim muông, cây cối.

Thật ra, đây là lớp học ban đêm, ít giáo viên, học sinh cũng không nhiều. Vì vậy, không khí ở đây tương đối tốt, hoàn toàn là nơi để dưỡng khí.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, Toái Hoa Tiểu Ngạc thi rớt, vì vậy mẹ đưa cô đến đây học tiếp. Mẹ nói: “Sau này lăn lộn trong xã hội, nhất định phải có bằng cấp. Dù là lớp học đêm hay không, dù sao cũng là bằng cấp chuyên nghiệp”

Toái Hoa Tiểu Ngạc rất không ưa chỗ này.

Sau khi trời tối, bạn học trạc tuổi cô có thể đi ăn khuya, hoặc vào vũ trường, quán bar; còn cô lại ở nơi này học lớp ban đêm.

Sau khi trời tối, bạn học trạc tuổi cô có thể đi ăn khuya, hoặc vào vũ trường, quán bar; còn cô lại ở nơi này học lớp ban đêm.

Nghĩ đến những điều này, cô thật không nhịn được chỉ muốn trách mẹ mình.

Chẳng qua, cô không muốn cãi lại ý mẹ mình, còn một lý do, cô không muốn cả ngày chung sống cạnh người phụ nữ đó, tới trường học ban đêm, dù gì cũng coi là độc lập.

Năm 1997, Toái Hoa Tiểu Ngạc 3 tuổi, đi nhà trẻ, vừa mới học viết được chữ “Ba – Mẹ”, ba mẹ cô đã li hôn.

Ba cô họ Hình, mẹ họ Lý, ba mẹ đặt cho cô tên – Hình Lý. Sau khi học xong tiểu học, cô nhất định không muốn nghe đến cái tên này nữa, tự mình đổi thành Toái Hoa Tiểu Ngạc. Không biết tại sao, cô cực kỳ thích chữ “Ngạc” này.

Lần nọ, một cậu bé ngây ngô nhà hàng xóm đến tìm cô mượn dao gọt bút chì, đứng trước cửa gọi to “Hình Lý”. Cô cầm dao gọt bút chì bước ra ngoài, đi tới trước mặt cậu bé đó, giơ thẳng tay chỉa vào mắt cậu ta, cậu đó kia sợ hãi hét lên né tránh, khóe mắt bên phải bị thủng vào một lỗ thật to…

Nói đúng hơn, là mẹ đã bỏ rơi ba cô, sau đó, bà đến sống tại một nông trường nằm ở thành phố nhỏ Giai Mộc Tư ở biên giới Đông Bắc (thì ra nơi đó gọi là quân đoàn), một đi không trở lại. Toái Hoa Tiểu Ngạc nhớ rất rõ, hôm đó ba cô uống rất nhiều rất nhiều rượu, ôm cô khóc ngất, lầm bầm nói: “Tiểu Ngạc, mẹ con đã bỏ rơi chúng ta rồi. Đây là bài học đầu tiên cuộc sống dạy cho con, con nhất định phải học được sự kiên cường!”

Từ lúc này, nhà giống như tróc nóc, trở nên trống rỗng. Toái Hoa Tiểu Ngạc chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ về mẹ, sau đó, cô cũng chưa bao giờ gặp lại bà.

Cho đến hai năm trước, ba cô đột nhiên qua đời.

Ông chết trong cơn say rượu.

Hôm đó là ngày tuyết lớn, ba cô đã rất khuya vẫn chưa về. Toái Hoa Tiểu Ngạc gọi điện thoại cho ông, nhưng đợi rất lâu cũng không ai nghe, cô rất sốt ruột, cũng không biết phải đến đâu tìm ông, chỉ biết gọi điện thoại liên tục, nhưng lần nào cũng nghe một âm thanh, từ từ  kêu lên: “Tút tút tút….” Cho đến khi máy thực hiện chế độ gọi lại tự động. Chính vì điều đó mà sau này, chỉ cần nghe được thanh âm kia, lòng của Toái Hoa Tiểu Ngạc liền tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng, vì vậy cô rất ít khi gọi điện thoại cho ai, lúc nào cũng chỉ nhắn tin.

Cho đến nửa đêm, Toái Hoa Tiểu Ngạc nằm trên giường ngủ thiếp đi. Cô mơ mơ màng màng trong giấc mộng, thấy mình đến một nơi đầy mây trắng vây quanh, hoa cỏ nở rộ, rồi ba từng bước một đi về phía cô, vừa đi vừa cười. Cô vội vàng gọi: “Ba, ba đi đâu vậy?

Ba nói: “Ba đến nơi đó!”

Cô cảm thấy câu trả lời của ba có chút kỳ lạ, hỏi tiếp: “Con hỏi, ba đi đâu vậy?”

Phụ thân vẫn trả lời: “Ba đi đến nơi đó”

Cô nói: “Nhưng đó là đâu?”

Ba cô cười tủm tỉm, cũng lặp lại câu nói kia: “Ba đến nơi đó…”

Sau đó, Toái Hoa Tiểu Ngạc giật mình tỉnh giấc. Ánh đèn trong phòng sáng rực, rất hoa mắt, ngoài cửa sổ có một mảng đen nhánh, trời đã không còn gió tuyết nữa, không biết gió tuyết đã đem đến cái gì, hoặc là đem đi cái gì. Toái Hoa Tiểu Ngạc trở mình bò dậy từ trên giường, cô muốn đi xem có phải ba đã trở về không, ngực bỗng nhiên vô cùng khó chịu, giống như có ai đó đang kéo ròng rọc, lôi kéo lục phủ ngũ tạng của cô. Cô vịn lấy đầu giường ngồi xuống, dùng sức đè ngực lại, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thấy đỡ chút nào.

Sau cùng, cô gượng dậy bước ra ngoài, gọi to một tiếng: “Ba!”

Cả nhà vẫn im ắng lạ thường.

Cô bước vào phòng ba mình, không có ai ở đó.

Trở ra, cô tiếp tục gọi điện thoại cho ba, vẫn là âm thanh bất tận kia: “Tút tút tút…”

Cô ngồi xuống ghế salon, thầm nói một câu nhạy cảm: “Cảm giác đau lòng này có phải là tâm linh tương thông nào đó giữa cô và ba không?

Cô từng nghe một câu chuyện thế này: có một người qua đời, lúc ấy con của ông ta đang ở xa ngàn dặm, căn bản không biết tình hình, giây phút người kia tắt thở, con của ông ta trong lòng bỗng cảm thấy tràn đầy bi thương, đau đớn tận tâm cang mà không thể giải thích…

Toái Hoa Tiểu Ngạc sợ hãi, yên lặng khẩn cầu: “Trời Phật, con cầu xin Người phù hộ ba con! Con cần ba con!”

Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại di động của cô đột ngột reo lên, cô nhào đến nghe máy, chính là số máy của ba. Cô hết sức khẩn trương, gọi một tiếng: Ba!

Một giọng nam xa lạ vang lên trong điện thoại: Tôi là công an 110”

Toái Hoa Tiểu Ngạc thấy toàn thân lạnh giá.

Người kia nói: “Chủ nhân điện thoại này là ba cô sao?

Toái Hoa Tiểu Ngạc hạ giọng thật thấp: “Đúng vậy. Ba tôi… sao rồi?”

Đầu dây bên kia trả lời: “Ông ta nằm bất động bên đường. Cô đến đây ngay đi”

Trên thực tế, khi đó ba cô đã chết. Ông không phải chết cóng, kết quả nghiệm thi cho thấy, có vật gì đó chận lại ở khí quản, ông không nôn ra được, bị ngạt mà chết.

Sau khi ba mẹ li hôn, vì Toái Hoa Tiểu Ngạc, ba cô cũng nhất định không chịu đi bước nữa.

Hằng ngày ông nấu cơm cho Toái Hoa Tiểu Ngạc ăn, rồi đạp một chiếc xe đạp rất mạnh mẽ đưa đón cô đi học. Cuối tuần ông đều đưa con gái ra ngoài hóng mát. Chưa bao giờ ông nổi nóng hay la mắng cô cả.

Cô thích cả mùi thuốc lá và mùi rượu trên người ba mình, nhưng mùi vị quen thuộc đó lại bỗng nhiên tiêu tán mất.

Sau khi ba cô chết, Toái Hoa Tiểu Ngạc có cảm giác bốn bức tường trong nhà cũng sụp đổ. Cô chỉ còn lại một mình trên đời, nhưng cô không khóc được.

Cô tin chắc một điều, thời khắc tim cô nhói lên như dao cắt, đó chính là thời gian tắt thở của ông.

Sau đó không lâu, một phụ nữ trung niêm xuất hiện trước mặt Toái Hoa Tiểu Ngạc, bà mặc trên người bộ đồng phục màu sắc hài hòa, thái độ lãnh đạm, nhìn qua rất xa lạ. Đó chính là mẹ của Toái Hoa Tiểu Ngạc.

Bà đưa Toái Hoa Tiểu Ngạc vừa nhận về đến Thừa Châu. Lúc đó, cô đang học lớp mười một.

Trên xe lửa, Toái Hoa Tiểu Ngạc và mẹ nói chuyện chưa đầy ba câu, từ đầu đến cuối cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ khi mẹ cô bỏ đi, sâu trong tận cùng nội tâm mình, Toái Hoa Tiểu Ngạc cất giữ một mầm mống oán hận. Mặc dù rất nhiều năm chưa hề gặp mặt, nhưng hạt giống này đã nảy mầm, thời gian chính là phân bón, mỗi ngày một lớn, bây giờ đã sum xuê cành lá, che khuất bầu trời.

Sau khi xuống xe, mẹ cô rất miễn cưỡng cười một lần, hạ giọng nói: “Tới nhà rồi!”

Toái Hoa Tiểu Ngạc nhìn bà hờ hững, hỏi: “Nhà ở đâu vậy?”

Nhìn chung, các trường học bổ túc ban đêm đều không có nội trú, trường học Phất Lâm lại ngoại lệ. Toái Hoa Tiểu Ngạc thích nội trú, cô xem trường học Phất Lâm như một nơi để mình dung thân.

Trải qua mấy hôm, cô dần dần có cảm giác mình bước vào ngôi trường này như một định mệnh, cũng giống như ánh mặt trời sẽ tất nhiên rơi vào màn đêm tăm tối vậy.

0 comments:

Post a Comment